Đúng 8 giờ Nặc Đinh Sơn để mặc cho Trinh Điệp Qua ôm bờ vai của cô xuất hiện ở hành lang trưng tranh nơi họ đã hẹn. Vừa vào cửa Trình Điệp Qua cởi áo choàng của cô ra, đưa áo choàng cho người phục vụ cầm. Lễ phục của Nặc Đinh Sơn là thiết kế hở lưng, cởi áo khoác ra làm lưng cô lộ ra hơn một nửa.
“Nặc Đinh Sơn không phải là con khỉ gầy”. Ý nghĩ rất ngẫu nhiên này loé ra trong đầu Trình Điệp Qua khi anh giúp Nặc Đinh Sơn cởi áo khoác.
Cùng với ý nghĩ phát sinh ra trong đầu anh, ánh mắt đồng thời bất giác tập trung trên lưng cô. Người xưa thường miêu tả người phụ nữ có làn da trắng nõn, bóng mượt bằng câu thành ngữ “Da trắng hơn tuyết” để hình dung.
Nặc Đinh Sơn rất hợp với câu thành ngữ này. Trình Điệp Qua nghĩ đường cong của lưng Nặc Đinh Sơn nhìn rất đẹp, cái đường cong đó sẽ làm cho đàn ông nhìn vào sẽ suy nghĩ xa xôi.
Tối nay Trình Điệp Qua có một cái nhìn mới mẻ về cô gái có cái tên kỳ lạ không giống ai này đã bước vào cuộc sống của anh này “Nặc Đinh Sơn không phải khỉ ốm”.
Đây là một quán cà phê trưng bày tranh. Họ đã đặt chỗ cho bốn người gần cầu thanh, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi một bên, Tần Việt ngồi đối diện họ.
Trên người Tần Việt có một loại khí chất của người trí thức. Người đàn ông có khí chất trí thức này có một ánh mắt cữa kỳ sắc bén. Vào giờ phút này, anh ta đang nhìn Nặc Đinh Sơn. Từ lúc cô xuất hiện tại nơi này ánh mắt của anh ta đã đầy ý quan sát.
“Anh sẽ doạ cô ấy sợ đó”. Tay Trình Điệp Qua quơ quơ trước mặt Tần Việt.
Ánh mắt của Tần Việt lơ đãng lướt qua mặt Nặc Đinh Sơn, cười mà không nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT