Suốt từ đầu đến cuối, Tiêu Uyên vẫn đứng yên trước cửa sổ mà không nói một lời. Nhưng chỉ có hắn mới biết, bàn tay trong tay áo đã siết chặt đến đau nhói. Chỉ khi dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế, hắn mới có thể miễn cưỡng giữ được lý trí.
Hắn dõi theo Khánh Phong đi sang tửu lâu đối diện, đôi mắt sâu thẳm cuộn trào bão tố khẽ nheo lại.
Không biết Khánh Phong đã dùng cách gì, nhưng chưa đầy một tuần trà, Thẩm An An và Trương Nghiệp Dương lần lượt bước ra khỏi tửu lâu.
Khoảng cách quá xa khiến Tiêu Uyên không thể nghe rõ hai người nói gì, nhưng có thể thấy Trương Nghiệp Dương cúi đầu, khuôn mặt đầy tự ti và phẫn nộ.
Thẩm An An lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với hắn điều gì đó.
Tiêu Uyên dán chặt ánh mắt lên gương mặt nàng, suýt nữa bị cơn ghen tuông và lửa giận làm mất đi lý trí. Cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, hắn gắng sức kiềm nén.
Thạt may mắn, hai người họ không ở lại lâu, Thẩm An An nhanh chóng lên xe ngựa rời đi. Trương Nghiệp Dương đứng trước tửu lâu, nhìn theo bóng xe khuất dần mà hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play