"Chẳng phải đệ đều học theo huynh sao? So với những gì huynh đã làm, việc đệ chỉ buông vài lời châm chọc có đáng là gì?"
Tiêu Trạch bị nghẹn lời một lúc lâu, sắc mặt lúc xanh lúc tím, gần như nghiến chặt răng hàm mà nói:
"Tiêu Uyên, đừng có mà nói năng châm biếm. Ta biết đệ đang hoài nghi điều gì. Nhưng cho dù ta có hỗn xược đến đâu cũng không bao giờ giở trò lập mưu hãm hại chính mẫu thân ruột của mình! Hoàng thành này chính là địa ngục, những kẻ sống trong đó mới là quỷ dữ thực sự."
Hắn cười lạnh lùng: "Ta từng ghen tị với việc đệ được sủng ái. Nhưng giờ ta mới nhận ra, hóa ra đệ còn đáng thương hơn ta. Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, chẳng ai cao quý hơn ai."
Nói xong, hắn phất tay bỏ đi. Ngọc bội bên hông khẽ đung đưa theo từng bước chân dứt khoát.
Lăng Thần Dật theo ánh mắt Tiêu Uyên nhìn về phía ngọc bội của Tiêu Trạch, khẽ nhíu mày: "Huynh cứ nhìn chằm chằm vào ngọc bội của hắn làm gì?"
Tiêu Uyên thu ánh mắt lại, lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội y hệt rồi đưa cho Lăng Thần Dật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT