Thân thể Thạch Bạch Ngư quả thật đã đến giới hạn, giờ phút này thấy Tống Ký ngồi lành lặn trước mặt, trạng thái tinh thần vừa thả lỏng xuống, trước mắt cậu liền từng trận tối sầm. Cậu vội vàng ăn mấy miếng cho qua loa, vừa tắm rửa ngâm mình một lát, liền tựa vào bồn tắm mà ngủ thiếp đi.
Tống Ký bế cậu lên giường, đau lòng vuốt ve khuôn mặt Thạch Bạch Ngư đã gầy đi trông thấy, đáy mắt hắn ánh lên một tia tối tăm.
Giấc ngủ này của Thạch Bạch Ngư không hề an ổn, rõ ràng không hề gặp ác mộng, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu chuyện, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cậu bừng tỉnh. Mỗi lần bừng tỉnh, Tống Ký đều sẽ dịu dàng vỗ về lưng cậu, cậu liền dựa vào người hắn mơ mơ màng màng ngủ tiếp, không được bao lâu, lại bừng tỉnh trở lại. Mỗi lần bừng tỉnh, cậu đều phải nhìn một cái, xác định Tống Ký đang nằm lành lặn bên cạnh, mới có thể an tâm tiếp tục nhắm mắt. Cứ thế lặp đi lặp lại, lòng Tống Ký đều bị thắt chặt lại.
“Tống ca…”
“Ta đây.”
Tống Ký cho rằng Thạch Bạch Ngư đang nói mê, vừa định vỗ về lưng cậu, cúi đầu đã đối diện với đôi mắt cậu đang mở. Đôi mắt đó vẫn giăng đầy tơ máu đỏ, nhưng không hề có chút buồn ngủ nào.
“Không ngủ được ư?” Tống Ký vừa hỏi, vừa đau lòng hôn lên đôi mắt Thạch Bạch Ngư: “Nhưng lúc này ngươi cần được nghỉ ngơi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT