Ngư ca nhi cất tiền xong, tránh ở phía sau cửa thò đầu ra nhìn Tống Ký đang ngồi uống nước trong nhà chính một cái, thấy hắn không có ý định bắt mình lại, mới mở cửa đi ra ngoài.
"Làm cái gì lén lút vậy?" Tống Ký đặt chén xuống, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Này không phải sợ ngươi lại giận dỗi sao?" Ngư ca nhi cố ý chọc hắn: "Rốt cuộc có người nào đó keo kiệt như vậy, trước đây làm cho mình một thân đầy thương tích, vạn nhất lần này lại một khóc hai nháo ba thắt cổ thì làm sao bây giờ?"
Tống Ký: "..."
"Đúng rồi, các ngươi này..." Ngư ca nhi suýt chút nữa lỡ lời: "Những người thợ săn này, gan rắn đều không cần sao?"
Kia chính là thứ tốt, nhưng Ngưu Đại bọn họ chỉ nói vảy rắn và xương rắn, còn về gan rắn xử lý thế nào thì không đề cập. Ngư ca nhi cho rằng người nơi đây không biết giá trị của gan rắn, muốn đề cập một tiếng, nhưng lại suýt thốt ra "các ngươi nơi này", may mắn kịp thời dừng lại.
"Gan rắn trước đây ta đã hứa với một vị lão tiên sinh là sẽ tìm cho ông ấy, cho nên ta đã bảo Ngưu Đại bọn họ xử lý tốt rồi, nhờ người của tiêu cục đưa đi rồi." Tống Ký không nói lão tiên sinh là ai.
Ngư ca nhi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, xoay người đi nhà bếp, nhưng không biết Tống Ký vẫn luôn dõi theo bóng dáng cậu, trong lòng nghi hoặc lại lần nữa chợt lóe qua.
Ngư ca nhi vừa nãy, là muốn nói "các ngươi nơi này" sao? Tuy rằng chưa nói ra, nhưng khẩu hình xem ra chữ không thốt ra đó, hẳn là không sai. Người sinh trưởng ở địa phương sẽ không hỏi như vậy, trừ phi không phải người ở đây. Bất quá ngay sau đó nghĩ đến khoảng cách giữa hai thôn, liền lại xua tan nghi ngờ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT