Tống Ký thấy cậu thật sự hứng thú, lập tức không chút do dự, dẫn cậu đi thẳng. Quan tài là loại vật phẩm dù có mang ý nghĩa tốt đến mấy, cũng không thể đặt ở nơi lộ liễu, cho nên Tống Ký đặt nó ở một căn phòng phụ ít dùng ở hậu viện, còn đặc biệt che lại bằng vải đỏ.
Thạch Bạch Ngư nhìn Tống Ký một cái, không đợi hắn ra tay, tự mình bước tới một tay vén tấm vải đỏ lên.
Chiếc quan tài chạm trổ tinh xảo, chất liệu gỗ nam tơ vàng làm tôn lên vẻ sang trọng và quyền quý. Đẩy nắp ra, bên trong đệm giường và gối đầu đều được chuẩn bị đầy đủ, không gian vừa đủ cho hai nam tử trưởng thành nằm, nhìn qua có vẻ không một khe hở nào.
Thạch Bạch Ngư vuốt ve quan tài đi một vòng, mới chú ý tới vách trong lại có khắc chữ.
"Ân?" Thạch Bạch Ngư cúi xuống dò xét: "Còn có chữ viết nữa sao?"
Cứ tưởng là thơ ca gì đó, nheo mắt xem xét, mới thấy rõ ràng không phải, nhưng cũng đủ xúc động.
"Nắm tay nửa đời hãy còn chưa hết, nguyện kiếp sau cùng quân tương phùng." Thạch Bạch Ngư ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ký: "Ngươi khắc sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT