Thạch Bạch Ngư nói tuy không dễ nghe, nhưng lại khiến người ta tỉnh ngộ.
Hoàng đế trầm mặc giây lát, cuối cùng không tiện nhắc lại chuyện này, an ủi người rồi cho rời đi. Sau đó, hắn lại bỏ công vụ sang một bên, tĩnh tâm suy nghĩ cẩn thận những lời Thạch Bạch Ngư đã nói.
Thạch Bạch Ngư mặc kệ hoàng đế lựa chọn thế nào, rời khỏi hoàng cung liền đi thẳng đến Nội Các. Chức vụ Hữu tướng trống không mãi không thấy bổ sung, hắn một mình làm việc của hai người, mệt đến chân không chạm đất. Phiền, đôi khi quả thật rất phiền, nhưng cũng đủ phong phú. Điều duy nhất vô cùng bất mãn là, làm việc của hai người, nhưng bổng lộc lại vẫn như cũ.
Không hổ là hai cha con, thật là một cây đằng thượng kết không ra hai dạng dưa, cha nào con nấy. Đều keo kiệt thành tinh.
"Sao lại banh cái mặt vậy?" Buổi chiều Tống Ký đến đón hắn, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của người nào đó đầy vẻ không vui, không khỏi thắc mắc: "Sáng nay Bệ hạ gọi ngươi qua nói gì?"
"Chỉ là chuyện mở rộng xưởng quốc doanh thôi." Thạch Bạch Ngư vén vạt áo bước lên xe ngựa: "Ta nói nhiều thì từng người không vui, ta không nói thì lại không hài lòng, tùy tiện đi."
"Ngươi gần đây..." Tống Ký nhìn bóng lưng Thạch Bạch Ngư dừng một chút: "Sao cảm giác tính tình biến đổi, như là rất dễ dàng liền phiền lòng, nóng nảy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play