Gã sai vặt cảm tạ Thạch Bạch Ngư, liền rời đi. Thạch Bạch Ngư và Tống Ký cũng không quay trở lại chỗ cũ nữa, đợi một lúc lâu, cửa cung mới mở ra.
Đi lên giúp Bàng lão xin nghỉ bệnh, hai người mới đi theo vào cung. Dọc đường đi, cái vật được che bằng vải đỏ mà Tống Ký ôm trong lòng thu hút không ít ánh mắt. Ngay cả Tuyên Vương cũng không nhịn được liếc nhìn vài lần.
Ly Vương thì trực tiếp hơn, tiến thẳng lại gần: "Tống tướng quân, ngài ôm cái gì vậy?"
"Đồng hồ Tây Dương, hôm qua mua ở bến tàu, mang vào cho mọi người cùng mở mang tầm mắt." Thạch Bạch Ngư không úp úp mở mở với Ly Vương, bất quá cũng nói rất nhỏ, lầm bầm lầu bầu đến mức người khác có vểnh tai cũng không nghe rõ. Bất quá cho dù nghe rõ, cũng không biết là cái gì.
Ly Vương tuy rằng cũng không biết cái đồng hồ Tây Dương này là cái thứ gì, nhưng biết điều không tiếp tục truy vấn, gật đầu liền bỏ qua, ngược lại nói chuyện khác với Thạch Bạch Ngư.
"Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày Tuyên Vương thành hôn, ta nên tặng gì đây?" Không đợi Thạch Bạch Ngư đáp lại, Ly Vương lại nói: "Chờ thành hôn xong, hắn phải đi xây dựng đê đập, e rằng không một hai năm cũng chưa về, muốn tặng cái gì đó thiết thực, nhưng lại nghĩ mãi không ra."
Thạch Bạch Ngư nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này có chút khó, dù sao phủ Tuyên Vương tuy không tính giàu có nhiều, nhưng cũng không thiếu gì. Mà Diệp Tử Nhất thân là thương nhân, chắc chắn cũng không thiếu tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT