Tống Ký tuy rằng không biết Thạch Bạch Ngư nhìn thấy gì, nhưng thấy cậu hứng thú như vậy, không khỏi cũng tò mò theo.
Chờ xuống cầu đến bến tàu, Tống Ký vẫn đang tò mò nhìn xung quanh, Thạch Bạch Ngư đã mục tiêu rõ ràng chặn một thương nhân Tây Dương râu xồm lại. Thương nhân này hẳn là lần đầu tiên đến đây, rất lúng túng, bị đột nhiên chặn lại càng giật mình.
"Hai chiếc đồng hồ Tây Dương và chiếc chén lưu ly kia của ngươi bán thế nào?" Thạch Bạch Ngư xin lỗi cười cười: "Ngại quá, làm ngươi giật mình rồi."
Thấy đối phương vẫn còn lúng túng và vẻ mặt mờ mịt, Thạch Bạch Ngư thử chuyển sang tiếng Anh. Bất quá đối phương dường như nghe cũng không được rõ lắm, nhưng đại khái ý tứ vẫn hiểu được, vội vàng mở túi lấy ra chiếc đồng hồ Tây Dương và chén lưu ly vừa mới cho người ta xem.
"Ta là lần đầu tiên quá dương (vượt biển)." Thương nhân Tây Dương vừa mở miệng, đó là giọng nói khẩu ngữ phương ngữ rất nặng, bất quá có lẫn mấy từ tiếng Anh sứt sẹo: "Cái đồng hồ này là hàng cao cấp mà hoàng thất quý tộc chúng ta mới dùng, có thể xem thời gian, tiện lợi hơn đồng hồ cát hay bóng mặt trời. Hai chiếc một trăm lượng vàng ròng, hai ngàn lượng bạc trắng. Chén lưu ly có thể thông khí chống mưa, ngày mưa ra ngoài cũng có thể dùng, ba ngàn lượng bạc trắng."
Thạch Bạch Ngư: "..."
Thương nhân Tây Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân, Thạch Bạch Ngư cũng rất vất vả mới từ những từ tiếng Anh không chuẩn đó nghe ra đại khái ý tứ. Ngôn ngữ không thông mà dám chạy đến đây làm ăn, thật sự là dũng khí đáng khen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT