Sau khi chia tay Bàng Trọng Văn, Thạch Bạch Ngư không về thẳng phủ mà đi vòng đến Tuyên Vương phủ gặp Thất hoàng tử, tức Tuyên Vương hiện giờ.
"Bổn vương sinh ra hèn mọn như lục bình, vốn chẳng được ai để mắt tới, ấy vậy mà thật khó tin, lại lọt vào mắt Thạch tướng ngươi." Tuyên Vương vẫn giữ vẻ không màng danh lợi, tựa như thế gian này chẳng có chuyện gì đáng để khuấy động cảm xúc của hắn, dù có thất bại trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, dù nay là kẻ tù nhân.
"Tuyên Vương tuấn tú lịch sự, hà tất tự ti như vậy?" Thạch Bạch Ngư đặt chén trà xuống: "Ta tuy từ nhỏ đã mất đi song thân, không nơi nương tựa, nhưng chưa từng cảm thấy bản thân như lục bình. Ta là ta, chẳng cần lọt vào mắt ai, chỉ cần đỉnh đầu có trời, chân đạp đất là đủ rồi."
Tuyên Vương vốn đang nhón nắp chén trà gạt bọt trà, nghe vậy động tác khựng lại, ngẩng mắt nhìn về phía Thạch Bạch Ngư.
Thạch Bạch Ngư cười khanh khách nhìn thẳng hắn: "Vương gia kỳ thật cũng không ham thích cái vị trí ấy, sở dĩ đi tranh, đơn giản là quá tịch mịch."
"Cho nên, Thạch tướng bởi vì điều này, mới khuyên Bệ hạ đối với bổn vương võng khai một mặt, lấy ân báo oán ư?" Tuyên Vương đặt chén trà xuống.
"Sai rồi." Thạch Bạch Ngư nhấp ngụm trà: "Võng khai một mặt là ý của Bệ hạ, ta không khuyên, cũng sẽ không nhúng tay."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play