Dứt lời, Phương Vân Sóc cười ý vị thâm trường, vỗ vỗ vai Tống Cẩn Ngôn rồi rời đi, để lại hắn đứng tại chỗ, trầm ngâm một lúc lâu.
“A Lễ, muốn gọi ta là ca ca sao?” Tống Cẩn Ngôn mày nhíu chặt lại rồi giãn ra: “Ta sao lại không nhìn ra chút nào?”
Ngược lại là “Ninh Ninh dài Ninh Ninh ngắn”, gọi đã nhiều năm, lớn hơn chút mới sửa miệng. Cái này thì không giống muốn gọi ca, ngược lại muốn gọi đệ. Bị ý nghĩ này của chính mình làm giật mình, Tống Cẩn Ngôn lắc lắc đầu, thầm mắng Phương Vân Sóc một tiếng, thẳng ra cửa lên xe ngựa.
Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, hắn và Lục hoàng tử đã sớm hẹn, cùng đi chùa thắp đèn trường minh cầu phúc cho hoàng đế. Hai người hẹn gặp nhau ở cửa thành.
Khi Tống Cẩn Ngôn đến, xe ngựa của Lục hoàng tử đã chờ sẵn ở đó. Hắn nhìn Lục hoàng tử đang chờ bên ngoài, chờ xa phu dừng xe xong, liền đứng dậy chui ra khỏi thùng xe, nhảy xuống.
“Ta ngồi xe ngựa của điện hạ, ngươi về đi.” Dặn dò xa phu một tiếng, Tống Cẩn Ngôn quay người nhìn về phía Lục hoàng tử: “Chờ lâu rồi chứ?”
“Không lâu lắm.” Lục hoàng tử cười cười: “Ta cũng vừa đến thôi, sao còn mang theo hộp đồ ăn tới?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT