Tống Ký nghe vậy liền đưa bánh gạo xào cho hắn, còn gói đường sương phấn cất đi.
Bánh gạo xào hương vị không tồi, nhưng Thạch Bạch Ngư thật sự quá mệt mỏi, ăn không được mấy miếng liền buồn ngủ không ăn nổi nữa, tựa vào Tống Ký đã ngủ say. Tống Ký nhìn thấy liền đau lòng, dứt khoát đặt phần bánh gạo còn lại sang một bên, đỡ cậu nằm lên đùi mình, như vậy so với việc tựa vào còn thoải mái hơn nhiều.
Thạch Bạch Ngư càng ở trong điều kiện không tốt, tư thế ngủ càng không thành thật. Kỳ thật chủ yếu là chân cẳng duỗi ra không được thoải mái, nên khi về đến nhà, cậu gối đầu lên đùi Tống Ký nằm rất quy củ, nhưng hai chân thì duỗi thẳng phóng khoáng, một chân gác lên cửa sổ, một chân đạp lên mấy cái bàn, ngủ đến thành hình chữ X.
“Cái tư thế ngủ này của ngươi, người bình thường thật đúng là khó làm được.” Tống Ký buồn cười, sờ sờ thái dương Thạch Bạch Ngư, không đánh thức cậu, trực tiếp ôm xuống xe ngựa.
“Cha sao lại ngủ rồi?” An An vừa vặn muốn ra ngoài, gặp Tống Ký ôm Thạch Bạch Ngư vào cửa, vội nghiêng người lùi lại, hạ giọng hỏi.
“Cha con tối qua vì công việc không ngủ ngon.” Tống Ký cũng hạ giọng: “Đi chơi chú ý an toàn.”
An An ra hiệu ‘biết rồi’ bằng khẩu hình, rồi lách ra cửa lớn biến mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT