Kể từ khi nhà Thanh ca nhi ổn định ở kinh thành, hai gia đình vẫn chưa qua lại gì. Được đứa nhỏ này nhắc đến, Thạch Bạch Ngư mới nhớ ra, thậm chí ngay cả cổng nhà họ quay hướng nào cũng không biết. Cũng không biết bệnh của con cả nhà Thanh ca nhi đã chữa trị thế nào rồi.
Nghĩ vậy, Thạch Bạch Ngư gật gật đầu: “Ừm, lát nữa a phụ của con và mọi người về, chúng ta sẽ qua đó. Bất quá lần đầu tiên đến nhà người ta không thể thất lễ, con đi chuẩn bị một ít lễ vật, đến lúc đó cùng mang qua.”
“Con đi chuẩn bị ngay đây.” An An theo sát bước chân Thạch Bạch Ngư: “Cha, cha còn ra ngoài nữa sao?”
“Ừm.” Thạch Bạch Ngư thở dài: “Vẫn còn phải đi làm mà, sao có thể không ra ngoài được?”
Trở về chỉ là để đặt thanh bảo kiếm thôi, tổng không thể ôm cái củ khoai nóng bỏng tay này đến Nội Các làm việc chứ?
Nhắc đến đi làm, Thạch Bạch Ngư đột nhiên nghĩ đến, hoàng đế cũng không có cho Bàng Trọng Văn về hưu, còn nói gì mà giao thái tử cho người ta. Vậy thì thanh Thượng Phương Bảo Kiếm có cho hay không cho Bàng Trọng Văn, người ta chẳng phải đều như nhau phải vất vả sao, có gì khác biệt?
Dựa, quả nhiên lại bị lừa rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play