Thật tình mà nói, Thạch Bạch Ngư cũng chẳng muốn nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này. Thế nhưng, nhìn ánh mắt chứa chan kỳ vọng của hoàng đế, nghĩ về thuở Đại Chiêu còn ngổn ngang khói lửa, rồi lại nhớ đến cảnh thái bình thịnh thế giờ đây, cậu bỗng chẳng thốt nên lời từ chối.
Hít một hơi thật sâu, Thạch Bạch Ngư chắp tay hành lễ: “Sự tình trọng đại, chẳng hay cho phép thần suy xét mấy ngày chăng?”
“Cũng chỉ có ngươi gặp phải chuyện này còn muốn suy xét, nếu đổi người khác, đã sớm cao hứng đến điên rồi.” Hoàng đế vốn hiểu rõ tính tình Thạch Bạch Ngư: “Cũng phải, ngươi cứ về mà suy nghĩ mấy ngày, nghĩ kỹ rồi hãy cho trẫm hồi đáp.”
Sức lực của hoàng đế không thể giữ được lâu, vừa dứt lời thì tình trạng đã thấy rõ là càng tồi tệ. Thấy hắn lại muốn uống thứ thuốc đòi mạng kia, Thạch Bạch Ngư liền bước tới, một tay nắm lấy cổ tay hắn.
“Hồng ca nhi, ngươi mau tới xem bệnh cho bệ hạ.” Thạch Bạch Ngư cùng thái tử một người bên tả, một người bên hữu đỡ lấy hoàng đế đang suy yếu rũ rượi: “Thứ thuốc này ví như bùa đòi mạng, bệ hạ không thể dùng thêm nữa.”
“Để ta xem.” Hồng ca nhi tuy đã rõ tình trạng của hoàng đế, nhưng Thạch Bạch Ngư vừa gọi, cậu vẫn không từ chối, tiến lên cho hoàng đế uống một viên thuốc bổ, rồi lấy ngân châm châm vào các huyệt đạo. Tuy hiệu quả không tức thời như thứ mãnh dược kia, nhưng vẫn có chuyển biến tốt đẹp, ít nhất sắc mặt không còn tái xám như vậy.
Mấy người vừa đỡ hoàng đế nằm yên trên giường, bên ngoài liền vọng đến tiếng bước chân, thì ra có kẻ chưa được triệu kiến, cũng chẳng tấu trình, đã tự tiện xông vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play