Mỗi lần khoa thi, việc chờ đợi kết quả bảng vàng đều là một sự dày vò tâm trí, cũng là thời kỳ dễ khiến lòng người nóng nảy nhất. Đây cũng là thời điểm kinh thành náo nhiệt nhất. Các học trò đang chờ đợi bảng vàng đồng thời cũng sẽ kết giao các mối quan hệ, kinh doanh thanh danh. Đối với họ, đi đến bước này, thành tích cố nhiên quan trọng, nhưng mối quan hệ và danh lợi cũng tất yếu không thể thiếu. Họ vội vã tham gia các loại thơ hội để tạo thế, vội vã leo lên quyền quý bái sơn môn, còn bận rộn hơn cả trước khi thi. Bất cứ lúc nào ra khỏi cửa, cũng có thể thấy từng tốp học trò tụ tập trên phố lớn ngõ nhỏ, chờ đợi kết quả. Ai nấy đều thể hiện sự cao điệu một cách nhuần nhuyễn, cứ như sợ không đủ cao điệu sẽ bị người khác áp xuống vậy.
Thế nhưng, chính trong bầu không khí như vậy, nhãi con nhà Thạch Bạch Ngư lại là một ngoại lệ. Đại nhãi con đừng nói tham gia các loại thơ hội để kinh doanh danh tiếng hay mối quan hệ, cậu thậm chí còn không ra khỏi cửa. Mỗi ngày không thì ngủ đến tự nhiên tỉnh, không thì là tập quyền đọc sách. Trừ việc sinh hoạt không hề tự hạn chế, mọi thứ khác đều như cũ. Ngẫu nhiên đi ra ngoài, cũng là cùng bạn cũ tụ tập một chút, đa số vẫn là cùng tiểu nhãi con Phương Vân Sóc và họ cùng nhau. Thạch Bạch Ngư vốn đã lo lắng cậu thành mọt sách, giờ lại càng lo lắng hơn. Không lo lắng không được, ngay cả Bạch Vũ trong khoảng thời gian này cũng nhận được lời mời không ngừng, trở thành người bận rộn, vậy mà nhãi con nhà cậu, cứ như tự do ngoài bầu không khí này, giống như một người không có việc gì vậy.
Ngay cả cách đối xử với Lục hoàng tử cũng vậy, trước sau vẫn duy trì phong thái quân tử, không từ chối cũng không thân cận. Rất nhiều lần đều thấy Lục hoàng tử vui vẻ đến, rồi lại ủ rũ cụp đuôi rời đi. Thạch Bạch Ngư thật sự không thể chịu nổi nữa, liền tìm một thời gian, gọi cậu vào thư phòng, tính toán nói chuyện đàng hoàng.
“Cha, ngài tìm con?”
Thạch Bạch Ngư gật gật đầu, nhìn chằm chằm đại nhãi con một hồi lâu, nhìn đến mức đại nhãi con khó hiểu bắt đầu cúi đầu tự kiểm điểm mới thu hồi tầm mắt.
“Còn hai ngày nữa là yết bảng rồi, con có hồi hộp không?” Thạch Bạch Ngư nhấc cằm về phía chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện.”
“Dạ.” Đại nhãi con ngồi xuống rồi mới nói: “Con không hồi hộp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play