Hai người, một đứng một bò, mắt to trừng mắt nhỏ, Thạch Bạch Ngư với châm ngôn "chỉ cần ta không xấu hổ thì xấu hổ chính là người khác" liền tỉnh bơ quỳ gối rồi xoay người đứng dậy.

"Vừa vặn như nhìn thấy trên mặt đất có vật lấp lánh sáng lên, ta đang tìm đây." Thạch Bạch Ngư vỗ vỗ y phục.

"Nga." Tống Ký đi vào: "Vậy tìm được chưa?"

Thạch Bạch Ngư tiếp tục cúi đầu phủi phủi: "...Không." Thấy Tống Ký không nói gì nữa, lúc này mới khụ một tiếng giả vờ không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu nhìn sang: "Ngươi sao lại quay về rồi?"

"Phía trước cái liềm không tốt lắm, trở về đổi một cái." Tống Ký vừa nói vừa định đi vào phòng củi, đã bị Thạch Bạch Ngư ngăn lại.

"Ca ca đừng động, ta đi lấy cho ngươi!" Khoảnh khắc xoay người, Thạch Bạch Ngư tự mình còn lẩm bẩm mình đúng là đồ liếm cẩu, nhưng vì giảm bớt xấu hổ, liếm thì liếm vậy.

"Ca ca?"

Tống Ký ánh mắt hàm ý sâu xa nhìn Thạch Bạch Ngư tung tăng chạy vào phòng củi, yết hầu khẽ nhúc nhích. "Đúng là một cách xưng hô không tồi." Tống Ký theo bản năng sờ sợi dây tơ hồng, tay thò vào vạt áo nơi eo bụng nhưng không thấy gì, mới nhớ ra đã bị Thạch Bạch Ngư cầm đi. Tiểu ca nhi thẹn thùng như vậy, nghĩ cũng biết sẽ không giữ lại, chắc là đã ném ở trong núi rồi, nhưng không sao, trong nhà vẫn còn.

"Tống ca, ngươi xem cái này được không?" Thạch Bạch Ngư cầm một cái liềm thường ngày mình dùng quen tay đưa cho Tống Ký.

"Được." Tống Ký vươn tay nhận lấy, nhưng không đi, mà rất hứng thú nhìn Thạch Bạch Ngư: "Sao không gọi 'ca ca' nữa?"

Mắt Thạch Bạch Ngư cong cong, biết điều nói: "Ca ca nhớ về sớm nhé~"

Sau đó bị Tống Ký dùng bàn tay lớn đặt lên đỉnh đầu, hung hăng xoa một cái. Cậu đưa tay sờ lên, tóc đã bị xoa thành ổ gà. Thạch Bạch Ngư cụp mi, lập tức không vui: "Ca, ngươi có nghe qua một câu nói không?"

"Nói gì?" Tống Ký hỏi.

"Máu có thể đổ, đầu có thể rơi, kiểu tóc không thể loạn!" Thạch Bạch Ngư hậm hực.

Tống Ký thành thật: "Chưa từng nghe qua."

"Vậy bây giờ ngươi nghe qua rồi đó!" Nói xong lườm Tống Ký một cái, Thạch Bạch Ngư xoay người đi tìm Mao Cầu không biết đã chạy đi đâu gây sự.

Tống Ký vốn dĩ đã định đi rồi, thấy cậu như vậy vội theo sau, lại đột nhiên nhớ ra hỏi: "Sao không thấy Thực Thiết Thú đâu?"

Thạch Bạch Ngư lập tức chuyển dời sự chú ý, tính tình đến nhanh đi nhanh: "Cái gì Thực Thiết Thú, khó nghe quá, chúng ta đặt tên cho nó đi."

"Ừm, được." Tống Ký gật đầu: "Đặt tên gì?"

"Thì..." Thạch Bạch Ngư giả bộ nghĩ nghĩ: "Nó toàn thân là lông, mập mạp như một cục cầu, thì gọi là Mao Cầu đi."

Tống Ký nghe xong sững sờ, nghĩ đến việc Thạch Bạch Ngư đã sớm gọi Thực Thiết Thú là "Mao Cầu" rồi, lại còn phải tìm một lý do để gọi như vậy, không kìm được bật cười.

"Thế nào?" Thạch Bạch Ngư thấy hắn không phản ứng, quay đầu hỏi.

"Khá tốt." Tống Ký phụ họa: "Cứ gọi là Mao Cầu."

Thạch Bạch Ngư lập tức vui vẻ, nhưng hắn lại đánh giá Tống Ký từ trên xuống dưới, đầy vẻ nghi hoặc: "Ngươi không phải muốn đi cắt cỏ sao, đi theo ta làm gì?"

"Nhớ ra có một thứ quên đưa cho ngươi." Tống Ký ngay sau đó đưa tay vào lòng ngực lục lọi.

Thạch Bạch Ngư tò mò mở to mắt nhìn chằm chằm.

Sau đó liền thấy Tống Ký từ trong lòng ngực lấy ra một quả dại, vỏ màu đỏ thẫm, giống quả mận mà lại không giống quả mận, vỏ còn mang theo một lớp lông tơ trắng mịn.

"Đây là cái gì?" Thạch Bạch Ngư nhận lấy xoay qua xoay lại xem xét.

"Huyết quả." Tống Ký nói: "Trong núi này có rất nhiều, vị ngọt thanh, cho nên cứ đến mùa mọi người đều sẽ hái một ít để ăn cho đỡ thèm."

Thạch Bạch Ngư: "..."

Ừm, tên rất trực tiếp và chính xác. Đưa đến gần mũi ngửi ngửi, quả thật tỏa ra một mùi hương thanh nhàn, còn mang theo một chút vị ngọt.

"Lúc ta cắt cỏ vừa lúc nhìn thấy, nhưng phần lớn đều còn chưa chín, nên không hái nhiều, chỉ hái được một quả về cho ngươi nếm thử cho tươi." Tống Ký dặn dò: "Nhớ gọt vỏ rồi hẵng ăn."

Dứt lời, liền xoay người đi rồi. Thạch Bạch Ngư nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, một lúc lâu sau, cậu tung quả trong tay lên rồi một tay đỡ lấy, cười xoay người đi về phía chuồng thỏ. Cậu đoán, Mao Cầu hẳn là ở bên đó.

Mặc dù mới ở chung chưa đầy hai ngày, nhưng Thạch Bạch Ngư đã đại khái nắm rõ tính tình của tiểu gia hỏa. Nũng nịu, thích chơi và thích thứ gì đó mềm mại giống mình. Nghĩ đến bộ dạng tiểu gia hỏa hôm qua nhìn thấy con thỏ hai mắt tròn xoe không đi nổi, Thạch Bạch Ngư liền không kìm được muốn cười.

Chuồng thỏ ở phía sau nhà, Thạch Bạch Ngư đi vòng từ phía chuồng bò sang, quả nhiên nhìn thấy tiểu gia hỏa đang đứng thẳng bám vào chuồng thỏ, "anh anh anh" giao lưu thân thiện, thỉnh thoảng còn cố gắng giơ vuốt vào sờ sờ.

"Mao Cầu, không được nghịch ngợm." Thạch Bạch Ngư tiến lên bế tiểu gia hỏa lên, tiện tay ném chút cỏ khô vào chuồng thỏ, thấy hai con thỏ ăn vui vẻ không bị ảnh hưởng gì, lúc này mới yên tâm ôm tiểu gia hỏa rời đi.

Không ngờ mới đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng Tống lão đại. Vì cậu cố ý đè thấp giọng, cách bức tường viện nghe không thực rõ ràng. Tống lão đại này sẽ không lại chứng nào tật nấy, chạy đến ngồi xổm góc tường rình rập đó chứ? Thạch Bạch Ngư nghĩ, nhẹ bước chân đi qua.

Càng gần, tiếng nói trở nên rõ ràng, lúc này mới phát hiện ở phía bên kia tường ngoài Tống lão đại ra, còn có một người nữa.

"Ngươi bây giờ chính là tàn hoa bại liễu, muốn đường đường chính chính tái giá chắc chắn khó, nhưng ngươi còn trẻ, đâu thể cứ ở vậy trông coi hai gian nhà tranh nát này cả đời được?"

"Với lại, cái loại quả phụ trước cửa lắm thị phi này, một hai ngày thì còn được, chứ lâu dài, cuộc sống này chắc chắn không dễ chịu đâu nha. Chỉ cần nghe theo ta, ta bảo đảm sẽ tác hợp ngươi cùng lão Nhị, lão Nhị là người biết thương yêu, đến lúc đó thì còn ngày lành nào là không có?"

"Ngươi về dọn dẹp kỹ càng một chút đi, tối nay giờ Tý ta sẽ đến tìm ngươi, nhớ để cửa, bằng không làm ra động tĩnh, để người khác biết thì không tốt cho danh tiếng của ngươi đâu."

Tiếng Tống lão đại õng ẹo làm người ta ghê tởm, mặc dù người kia từ đầu đến cuối không hé răng, nhưng từ những lời vừa đe dọa vừa dụ dỗ của Tống lão đại cơ bản có thể đoán được người đứng cùng hắn chính là Bạch Như Lan.

Đây là thấy người ta quả phụ không nơi nương tựa, liền vội vàng tới dây dưa sao? Lại còn lấy Tống Ký ra làm cớ, đúng là ngứa đòn!

Tuy rằng tức giận không nhẹ, nhưng Thạch Bạch Ngư không động, muốn nghe xem Bạch Như Lan có ý tứ gì. Nỗi bất hạnh của Bạch Như Lan cậu rất đồng tình, nếu là hàng xóm, có thể giúp đỡ chắc chắn sẽ giúp một chút, nhưng nếu là người không biết lo, thì vẫn nên tránh xa thì hơn.

Thế nhưng đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy Bạch Như Lan lên tiếng, tựa như, ngầm chấp nhận lời Tống lão đại vậy.

Thạch Bạch Ngư vuốt ve đầu Mao Cầu, thần sắc lạnh xuống, lập tức cười lạnh một tiếng buông Mao Cầu: "Tống lão đại, ngươi mẹ nó lại thiếu đánh có phải không? Khuyến khích người ta câu dẫn Tống Ký lại chạy đến chân tường nhà ta rình rập, ngươi đúng là một nhân tài!"

Thạch Bạch Ngư vừa cất tiếng, tức thì dọa hai người ngoài tường giật nảy mình. Tống lão đại xoay người định chạy, nhưng vẫn bị Thạch Bạch Ngư nhảy tường ra đá một cú đá bay xuống đất. Không đợi người đứng dậy, Thạch Bạch Ngư quỳ gối vững vàng trên lưng Tống lão đại, nắm lấy cánh tay hắn rồi bẻ quặt ra sau lưng.

"A đau đau đau đau!" Tống lão đại lập tức đau đến kêu toáng lên: "Mau buông tay!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play