"Nhìn gì đó?" Tống Ký nhìn thấy những hành động nhỏ của Thạch Bạch Ngư, nhân lúc hai người đối diện đang nói chuyện không chú ý, ghé sát vào tai hắn hỏi nhỏ.
"Không có gì." Thạch Bạch Ngư uống một ngụm trà: "Thời tiết này đang ấm dần lên."
Tống Ký: "..."
"Bên Vụ Châu thế nào rồi?" Thạch Bạch Ngư an ủi nhìn Tống Ký một cái, rồi quay sang nhìn Bạch Vũ.
"Quân doanh sao?" Bạch Vũ cười nói: "Nhờ phúc hai vị, từ khi sản lượng lương thực tăng lên, tự cấp tự túc, cơ bản không có vấn đề gì. Lúc thu hoạch tốt, còn có thể có lương thực dư thừa."
"Chúng ta cũng không dám nhận công, nói cho cùng Vụ Châu có thể tự cấp tự túc vẫn là nhờ các vị đó." Thạch Bạch Ngư thở dài: "Nhiệm vụ của tướng sĩ là ra trận giết địch, giờ lại không thể không phân tâm làm nông, nói cho cùng, vẫn là bị ép bất đắc dĩ."
"Ai nói không phải đâu?" Phương Bình liếc nhìn Bạch Vũ một cái: "Bất quá để tránh quân tâm quá tán loạn, quân đội Vụ Châu dù là mùa bận rộn cũng sẽ không bỏ thời gian thao luyện, chính là sợ tích lũy đủ lương thực, lại giấu đi đao kiếm. Điều này vẫn là do Vũ ca nhi nói ra, nếu không một đám quê mùa căn bản không suy xét đến."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT