Trần Hán rống lên một tiếng, bọn lính đều trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Thạch Bạch Ngư vẫn không yên tâm, để lại người trông coi, lúc này mới theo chân đi đến doanh trướng không xa.
“Vừa rồi Thạch đại nhân nói cái gì súng etpigôn và bom, không biết lại là thứ đồ chơi mới mẻ gì?” Trần Hán dẫn Thạch Bạch Ngư và Bàng Trọng Văn thẳng vào doanh trướng của mình, tự mình rót nước cho hai người: “Hai vị ngồi xuống nói chuyện.”
Hai người không khách khí với hắn, nghe vậy liền trực tiếp đi đến ngồi xuống.
“Là vũ khí có lực sát thương rất mạnh.” Thạch Bạch Ngư uống ngụm nước, đặt ly xuống: “Tình hình Yến Sùng Quan bây giờ thế nào?”
“Còn có thể tình hình thế nào nữa.” Trần Hán nhắc đến chuyện này liền hận đến nghiến răng: “Bị người Mục Di chiếm rồi, may mà trước đó, bá tánh trong thành đã được di dời hết, bằng không lại là kết cục đồ sát dân trong thành. Cái lũ Mục Di man tộc này, điên cuồng mất hết nhân tính, thật hắn cha chó mẹ đẻ!”
Bàng Trọng Văn: "..."
Thạch Bạch Ngư nghe thấy ngược lại rất hợp ý, không cảm thấy thô lỗ làm mất vẻ văn nhã, ngược lại cảm thấy mắng như vậy mới thoải mái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play