“Ta cảm thấy đề nghị của thôn trưởng khá tốt.” Tống Ký cũng nhìn Thạch Bạch Ngư: “Ta muốn đi săn, khẳng định không có quá nhiều sức lực để xử lý ruộng đất. Cho thuê không chỉ bớt lo, còn có lương thực, có thể nói là một công đôi việc.”

Kỳ thực, Tống Ký là lo Thạch Bạch Ngư phải vất vả, trong nhà nếu tự mình trồng trọt thì việc sẽ nhiều. Xử lý hai mảnh vườn rau còn ổn, nhiều hơn thì hắn xót lắm.

Không thể không nói, đề nghị của thôn trưởng đã thực sự mở ra suy nghĩ cho cậu. Về sau, nếu có mua thêm ruộng đất cũng có thể làm như vậy. Ai quy định chỉ có địa chủ lão gia mới được làm thế?

“Không biết thôn trưởng đây có tá điền thích hợp không?” An ủi vỗ vỗ lưng Thạch Bạch Ngư, Tống Ký nhìn về phía thôn trưởng.

“Có, nhà Trương lão Tam ở đầu thôn đông dưới chân núi. Làm người thành thật, làm việc lại là một tay nghề tốt. Nếu cho nhà bọn họ thuê, khẳng định có thể xử lý tốt ruộng đất.” Thôn trưởng nói liền vẫy tay gọi con trai cả vừa vác cuốc vào cửa: “Trương lão Tam lúc này chắc đang ở trên ruộng, con đến phía sau núi bên kia xem, gọi hắn lên đây.”

Con trai cả của thôn trưởng đáp lời, buông cuốc liền rời đi. Trương lão Tam đến rất nhanh, nghe thôn trưởng nói xong, liền đồng ý ngay lập tức. Hai bên đạt được sự đồng thuận, tại chỗ thôn trưởng liền viết khế ước, hai bên ấn dấu vân tay, việc này liền xong. Giá cho thuê đất sau khi đã nộp đủ thuế là hai thành, đây đã là mức thấp nhất làm Trương lão Tam cảm kích không thôi.

Từ thôn Song Hà ra, Thạch Bạch Ngư vẫn luôn im lặng. Tống Ký cho rằng cậu không vui vì chuyện ruộng đất, quay đầu nhìn cậu vài lần.

“Ngư ca nhi.” Mắt thấy đã đến nhà, Thạch Bạch Ngư vẫn thất thần không nói tiếng nào. Tống Ký dừng xe bò lại: “Ngươi có phải đang giận không?”

“À?” Thạch Bạch Ngư bị hắn hỏi cho sửng sốt: “Không có mà, ta giận gì chứ?”

Tống Ký quan sát kỹ biểu cảm của cậu: “Không giận, vì sao không nói lời nào?”

“Ta đang suy nghĩ chuyện thôi.” Thạch Bạch Ngư từ trên xe bò nhảy xuống, cùng Tống Ký cùng nhau dỡ đồ vật xuống.

“Chuyện gì?” Tống Ký ngăn Thạch Bạch Ngư dỡ giỏ, một tay bưng xuống.

“Ruộng đất cho thuê, ta lại sắp bị nuôi thành cá mặn, lại còn là một con cá mặn lớn.” Thạch Bạch Ngư thở dài: “Vì sao muốn làm một người tích cực cầu tiến cần mẫn lại khó đến vậy?”

Tống Ký nghiền ngẫm lời Thạch Bạch Ngư nói, luôn cảm thấy ý nghĩa của “nuôi cá” mà cậu nói, hẳn là không giống với sự hiểu biết của mình. Bất quá muốn làm một người cần mẫn thì hắn đã hiểu.

“Ngươi đã rất cần mẫn rồi.” Tống Ký nói thẳng: “Từ khi ngươi đến, trong nhà quy củ hơn rất nhiều, lại nuôi thỏ, lại khai hoang trồng rau, quay đầu lại còn muốn nuôi gà…”

“Lại không phải ta một mình làm.” Thạch Bạch Ngư cắt ngang Tống Ký.

“Ta không muốn ngươi quá mệt mỏi.” Tống Ký lại đồ vật còn lại lấy tới, dỡ xuống xe, dắt bò vào chuồng: “Ta cưới chính là phu lang, lại không phải nô bộc.”

Thạch Bạch Ngư nghe vậy sợ ngây người: “Không thể tin được a, Tiểu Ký Ký giác ngộ lại cao đến vậy sao?!”

“Hử?” Tống Ký buộc bò xong đi ra, nghe được lời này mày liền giật giật, ngẩng mắt nhìn Thạch Bạch Ngư: “Tiểu Ký Ký?”

“Khụ!” Thạch Bạch Ngư giơ tay đỡ trán, mượn đó che đi đôi mắt chột dạ: “Nói sai, nói sai hì hì ~”

Tống Ký lẳng lặng nhìn Thạch Bạch Ngư một lát, bỗng nhiên tiến lên vác cậu lên.

Dù sớm đã thành thói quen, nhưng bất thình lình như vậy, Thạch Bạch Ngư vẫn bị dọa giật mình, hơn nữa, tư thế ngã chổng vó thật sự rất không thoải mái.

“Làm gì vậy Tống ca!” Thạch Bạch Ngư vỗ vỗ mông Tống Ký, lớn tiếng phản đối: “Đừng không hợp ý là vác a, ta đâu phải bao tải!”

Thạch Bạch Ngư nghi ngờ Tống Ký kích động như vậy, có phải nghe nhầm “Tiểu Ký Ký” thành một cái gì đó khác không. Ban ngày ban mặt thế này, liền vác về phòng để chứng minh mình rất to lớn, ngại chết đi được!

Trong lòng nghĩ ngại, nhưng trong đầu đã triển khai mười tám ban võ nghệ, vừa mong đợi lại vừa khổ sở. Mong đợi là ban ngày đủ kích thích. Khổ sở là, chân phế, cùng với cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu quá mức chết tiệt, sợ khóc lên mất mặt. Nhưng cái cảm giác tê dại xông thẳng đỉnh đầu đó, cậu căn bản không khống chế được mà không khóc.

Cái này còn chưa bắt đầu đâu, chỉ là nghĩ thôi, Thạch Bạch Ngư liền ức chế không được mà run rẩy.

Sau đó giây tiếp theo, cậu đã bị Tống Ký đặt xuống ghế.

Ai? Chẳng lẽ là hiểu lầm ý?

Thạch Bạch Ngư ngơ ngác chớp mắt, xem không hiểu Tống Ký vác cậu lên là muốn làm gì. Chẳng lẽ là tiện tay?

“Nhỏ sao?” Tống Ký một tay chống bên cạnh bàn, cao hơn nhìn xuống Thạch Bạch Ngư.

Thạch Bạch Ngư rụt cổ lại: “Ta lại không nhìn thấy…”

“Không nhìn thấy?” Tống Ký ý vị sâu xa.

Thạch Bạch Ngư sợ sệt: “… Thấy.”

“Nhỏ sao?” Tống Ký lại hỏi.

Thạch Bạch Ngư lần này quyết đoán lắc đầu: “Đại Ký Ký!”

Tống Ký: “…”

“Kỳ thực…” Thạch Bạch Ngư thu lại vẻ ngốc nghếch, nghiêm trang giải thích: “Đó chính là một tên gọi thân mật thôi, không có ý khác, liền cùng Tống ca ca giống nhau.”

Tống Ký chăm chú nhìn Thạch Bạch Ngư giây lát, bỗng nhiên giơ tay nhéo nhéo mặt cậu, ngữ khí bất đắc dĩ: “Ngươi có bao nhiêu ý xấu đều hiện trên mặt kia kìa.” Ngay sau đó ngồi dậy: “Thời gian không còn sớm, ta đi nấu cơm. À đúng rồi, ngày mai ta muốn vào núi một chuyến… Ta nghĩ nghĩ, hay là ngươi đi cùng ta luôn.”

Sau chuyện Tống lão đại, Tống Ký phát hiện cậu một ngày cũng không yên tâm để Thạch Bạch Ngư một mình ở nhà.

Thạch Bạch Ngư thì rất muốn đi, nhưng lại hỏi: “Ta đi có khi nào lại kéo chân ngươi không?” Nếu là như vậy, cậu vẫn thà ở nhà.

“Không sao đâu.” Tống Ký nói.

Hắn nói vậy, Thạch Bạch Ngư cũng yên tâm: “Được.”

“Lát nữa dọn dẹp một chút, đồ đạc đem theo không thể thiếu.” Tống Ký nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Thạch Bạch Ngư không có kinh nghiệm, trừ việc chuẩn bị dụng cụ đi săn, cũng không biết nên thu thập cái gì. Tuy nhiên, việc vào núi này khiến cậu có chút không yên lòng về đàn thỏ và con bò trong nhà. Nghĩ nghĩ, cậu quyết định đi tìm Ngô a ma, nhờ ông ấy giúp đỡ chăm sóc hộ.

Bất quá, trước khi đi tìm Ngô a ma, Thạch Bạch Ngư trước hết vác giỏ, đi ra phía sau nhà cắt chút cỏ khô tươi. Chuồng bò có thể đổ trực tiếp vào được, nhưng thỏ thì yếu ớt hơn, không thể cho ăn trực tiếp. Còn phải trải lên giàn phơi khô hơi nước, bằng không sẽ tiêu chảy.

Làm xong những việc này, Thạch Bạch Ngư ném cho đàn thỏ chút cỏ khô đã phơi từ hôm qua. Lúc này mới vỗ vỗ tay chuẩn bị đi tìm Ngô a ma. Không ngờ vừa định xoay người, liền nhìn thấy hai con thỏ vốn dĩ đang ăn cỏ ngon lành, đột nhiên nhiệt tình giao phối.

Thạch Bạch Ngư nhìn con thỏ cái có chút đỏ mắt cảm khái: “Ngươi ăn còn ngon hơn ta.” Ngay sau đó, cậu nhìn về phía con thỏ đực đang bận rộn: “Ngươi thì không keo kiệt nguyên liệu thật đấy, nhưng chỉ thấy gieo giống mà không thấy có hiệu quả. Vật nhỏ, ngươi có phải không được không? Ta có phải nên tìm một thú y, cho ngươi khám xem có bị vô sinh không?”

Thạch Bạch Ngư muốn thỏ non đến phát thèm, rốt cuộc khi nào mới có thịt thỏ ăn không hết đây?

“Bất quá ngươi so với ai đó tốt hơn, ít nhất biết đóng cọc phải đóng vào lỗ.” Thạch Bạch Ngư thở ngắn than dài, xoay người liền đụng phải cái thân mình cứng nhắc của Tống Ký.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play