Với tửu lượng "ba chén là đổ" của Thạch Bạch Ngư, cậu thật sự không dám thoải mái mà uống cùng Tần Nguyên. Nhưng nhìn vẻ buồn bã của Tần Nguyên, cậu lại không đành lòng từ chối một cách phũ phàng.
"Ngươi chỉ trốn đi uống rượu giải sầu thì có ích lợi gì?" Thạch Bạch Ngư nâng bình rót cho mình một ly, nhưng không uống: "Tâm ý của Thích tướng quân ngươi lại không phải không biết, trong lòng nghĩ thế nào, cứ biểu đạt ra không phải tốt hơn sao? Đâu phải tiểu cô nương, nháo cái gì mà cứ phải khẩu thị tâm phi?"
Tần Nguyên ngừng động tác uống rượu.
"Thích thì thích, không thích thì không thích, một câu thôi, khó đến vậy sao?" Thạch Bạch Ngư nâng chén rượu chạm nhẹ vào chén của hắn, đưa lên môi nhấp một chút, nếm thử mùi rượu: "Nếu là chưa nhận rõ lòng mình, ta lại cảm thấy, các ngươi tách ra một thời gian sẽ tốt hơn."
"Ngươi cũng cảm thấy hắn nên đi biên quan sao?" Tần Nguyên ngừng uống rượu, liếc đôi mắt mơ màng say lờ đờ nhìn về phía Thạch Bạch Ngư, lắc lắc đầu.
"Hắn khăng khăng muốn đi thì cứ đi thôi." Thạch Bạch Ngư nhìn Tần Nguyên: "Hắn cứu ngươi nên mới bị thương trúng độc mà tổn hại thân thể, nhưng ngươi cũng đã chăm sóc hắn đến bây giờ rồi. Tuy nói ân cứu mạng không thể nhỏ bé mà so sánh được, nhưng nếu hắn muốn mà ngươi lại không thể cho, thì tốt nhất là giữ vững bản tâm, đừng vượt rào."
Tần Nguyên mím chặt khóe miệng, tránh ánh mắt của Thạch Bạch Ngư mà thô bạo rót một ngụm rượu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play