Huyện lệnh thấy vậy cười cười, không khiêm tốn, chấp đũa gắp một miếng, sau đó liền thấy Tống Ký ngay lập tức gắp miếng bóng cá mềm mại nhất cho Thạch Bạch Ngư. Điều này không khỏi khiến hắn nhớ tới phu nhân nhà mình, trong lòng khó tránh khỏi thêm vài phần phiền muộn.
Trước đây, được ân sư tiến cử tới bên này, vì không rõ tình hình, sợ phu nhân và con cái phải chịu khổ, nên hắn không mang theo. Vốn định chờ an cư lạc nghiệp, rõ tình hình rồi tính sau cũng không muộn, ai ngờ lại gặp phải thời loạn lạc này, càng không dám mạo hiểm. Hiện giờ nhìn phu phu người ta ân ái, mình lại cô đơn, thực sự có chút hâm mộ, ngay cả cá sông tươi ngon cũng khó tránh khỏi ăn mà không biết mùi vị gì. Nhưng trước mắt lại không phải lúc để phiền muộn chuyện này.
"Không biết nhị vị có để ý thấy, gần đây trong huyện có không ít dân lưu lạc?" Huyện lệnh đích thân đứng dậy rót rượu cho hai người.
Hai người gật đầu, Tống Ký nói: "Đại nhân có chuyện gì xin cứ nói thẳng."
"Xem ra các ngươi đã đoán được." Huyện lệnh không cùng bọn họ vòng vo khách sáo, đặt bình rượu xuống ngồi trở lại: "Các ngươi cũng thấy đó, dân lưu lạc trong huyện từ từ tăng nhiều, lại không thể đuổi ra ngoài, nếu không bọn họ sẽ thật sự không còn đường sống. Nhưng để mặc họ ở đây không có chỗ ở cố định cũng không được, hơn nữa rất dễ xảy ra chuyện sai trái."
"Ân." Tống Ký đáp lời, chờ hắn nói tiếp.
Thạch Bạch Ngư chỉ lo ăn, nhưng tai vẫn đang nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play