"Hả? Cái này không đúng rồi!" Trong khoảnh khắc này, Tần Nguyên và Tống Ký, hai kẻ vốn không hợp nhau, bỗng nhiên lại hiếm hoi cùng bắt được sóng não, gõ vang lên chuông cảnh báo. Tần Nguyên phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Tống Ký, đáy mắt lấp lánh ánh nhìn hóng chuyện. Tống Ký không phản ứng hắn, lặng lẽ kéo Thạch Bạch Ngư sang một bên.
"Có phải vì ta đã ném mười lượng bạc đó nên không vui không?" Tống Ký nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện này.
"Ngươi lại ném mười lượng sao?" Đôi mắt Thạch Bạch Ngư nheo lại, cười lạnh: "Cô nương Như Yên này quả nhiên mạo nhược thiên tiên, trước khi xuất hiện thì tiếc tiền đặt cược, sau khi xuất hiện thì ném mười lượng không cần hồi báo?"
"Quả nhiên là vì cái này." Tống Ký giơ tay vuốt vuốt bộ lông cáo trắng như tuyết trên cổ Thạch Bạch Ngư, gạt cằm cậu ấy ra khỏi lớp lông, gãi gãi: "Thích tướng quân chính là đặt cược hơn một vạn hai để cược Liễu Như Yên thắng, nếu thua chẳng phải rất thảm sao? Dù sao cũng quen biết một lần, chúng ta còn ở nhờ trong phủ người ta, mười lượng bạc trợ giúp một chút cũng chẳng ngại gì."
Thạch Bạch Ngư: "?"
"Thế nào?" Tống Ký buồn cười: "Không tin à?" Cũng không phải không tin, chỉ là không ngờ lại là lý do này. Sắc mặt Thạch Bạch Ngư hòa hoãn chút: "Lý do này thì cũng nghe được, ngươi thật sự không phải vì vẻ đẹp của Liễu Như Yên mà hào phóng ra tay sao?"
"Thật không phải." Tống Ký thành thật nói: "Bất quá cũng chỉ là dong chi tục phấn được trang điểm lộng lẫy, ba phần diện mạo bảy phần trang điểm, đâu ra vẻ đẹp nổi bật chứ? Không bằng một ngón tay của Ngư ca nhi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT