"Ngư ca nhi?"
"Hư..." Thạch Bạch Ngư vươn tay túm một cái, liền kéo Tống Ký xuống. Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần khẽ động môi là có thể chạm vào nhau. Ánh mắt Tống Ký thay đổi, nhưng lại bị Thạch Bạch Ngư ôm lấy cổ, kéo vào lòng, còn vỗ vỗ lưng hắn.
"Ngoan..."
 "Sờ sờ đầu..." 
"Ngủ... ngủ... Hô Zzzz..."
Tống Ký: "..." Không khí ái muội bị tiếng ngáy dập tắt không còn một mảnh. Tống Ký thở dài, cam chịu số phận đứng lên rửa mặt rửa chân cho người nào đó. Làm loạn như vậy, Thạch Bạch Ngư cũng chẳng tỉnh chút nào. Cũng không biết là tửu lượng quá kém, hay là rượu quá ngon, mà chỉ ba ly thôi đã say đến mức này. Nhưng không thể không nói, Thạch Bạch Ngư say rượu trong mắt Tống Ký, dù đang ngủ, vẫn ngoan ngoãn đáng yêu làm người ta thương tiếc. Ngư ca nhi tuy tửu lượng kém, nhưng tửu phẩm lại tốt, uống say là ngủ, một chút cũng không quậy phá. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, buổi tối lại bắt đầu tuyết rơi dày, mặc dù có chậu than sưởi ấm, nhưng tiếng gió rít vẫn làm người nghe thấy cũng lạnh lẽo. Tống Ký xử lý xong cho Thạch Bạch Ngư không trì hoãn, cũng qua loa rửa mặt qua loa rồi nằm xuống ngủ. Ánh nến ở các phòng khác cũng lần lượt tắt, chỉ có phòng của Diệp Tử Nhất là ánh nến sáng suốt một đêm.
Ngày hôm sau lại lên đường, Thạch Bạch Ngư và mọi người liền phát hiện, Diệp Tử Nhất không còn ở đó. Đoán cũng biết, đối phương cuối cùng đã đưa ra lựa chọn của mình. Thạch Bạch Ngư kinh ngạc là, Thích Chiếu Thăng lại thật sự nguyện ý thả người, không nhịn được nhìn hắn thêm vài lần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play