Thạch Bạch Ngư cả người như thể bị tháo rời rồi lắp ráp lại một cách rách nát, chỗ nào cũng không thoải mái, phải ngủ một ngày một đêm mới khá hơn đôi chút. Bởi vì cái giáo huấn này, quãng đường kế tiếp, cậu nói gì cũng không cho Tống Ký động chạm. Nhưng Tống Ký cũng chẳng hiểu là chuyện gì, càng gần đến nơi lại càng xao động, luôn muốn kéo Thạch Bạch Ngư làm bậy.
"Đừng nháo." Thạch Bạch Ngư đẩy đầu hắn ra: "Ngươi cái kiểu 'chỉ có hôm nay không có ngày mai' này, làm ta hoảng sợ."
Tống Ký: "..."
"Không phải nói sắp đến Triều Châu rồi sao?" Thạch Bạch Ngư vén rèm nhìn ra núi non bao la bất tận: "Nơi này hoang tàn vắng vẻ, cũng chẳng biết cái 'sắp đến' này là bao lâu."
Nơi xa nhà mà Tống Ký đi là chiến trường biên quan, con đường đến kinh thành này hắn cũng không quen thuộc, cho nên Triều Châu cụ thể còn bao xa thì thật sự không biết. Lão Lý thì biết, nghe vậy liền ở bên ngoài lớn tiếng đáp lời: "Qua ngọn núi này là địa giới Triều Châu, trước trời tối không sai biệt lắm có thể tới trấn Vũ Lãnh gần nhất!"
Vừa nghe trước trời tối có thể tới nơi đặt chân, Thạch Bạch Ngư liền an tâm, bằng không trong tiết trời tuyết lớn mà ăn ngủ giữa hoang dã, cái tư vị đó không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Lão Lý đoán không sai, đúng lúc trời chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng đến trấn Vũ Lãnh. Trấn Vũ Lãnh tuy là một trấn nhỏ, nhưng lại không hề nhỏ chút nào, sự phồn hoa thậm chí có thể sánh ngang với các huyện thành bình thường.
"Nơi này không tồi." Thạch Bạch Ngư liếc mắt một cái liền ưng ý. Phồn hoa đương nhiên là tốt, không chỉ trải nghiệm cuộc sống tăng vọt, mà còn đại biểu cho cơ hội kinh doanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT