Dù Mạnh Tráng nói tiền tiêu vặt đủ dùng, hai người vẫn quyết định tăng thêm một điếu cho hắn. Điều này lại khiến Mạnh Tráng hoang mang không thôi, chi tiêu hàng ngày của hắn đều do chủ nhà chi trả, căn bản không có nhiều chỗ cần dùng tiền, nên quả thật là đủ rồi. Nhưng chủ tử kiên trì phải cho, hắn liên tiếp nhún nhường ngược lại sẽ trở nên quá mức không biết tốt xấu, bất đắc dĩ đành phải tạ ơn chấp nhận. Trong lòng thầm thề, nhất định phải càng thêm cố gắng, làm nhiều việc hơn, để báo đáp chủ tử.
Mạnh Tráng không phải là người khéo ăn nói, những gì trong lòng hắn nghĩ cũng không biểu đạt ra được, chỉ là trong công việc lại càng cẩn thận và cố gắng hơn. Ăn cơm tối xong cư nhiên cũng không nghỉ ngơi, lại chạy đến xưởng kiểm tra kho hàng một lần nữa, chuẩn bị sẵn những món hàng cần giao vào ngày hôm sau, xác định không có thiếu sót gì, lúc này mới trở về nghỉ ngơi. Cái dáng vẻ hăng hái ấy, khiến Thạch Bạch Ngư vừa vui mừng lại vừa buồn cười.
Đang cười, cậu quay đầu liền đối diện với ánh mắt như lang như hổ của Tống Ký. Thạch Bạch Ngư ôm chặt lấy mình: “Ngươi đã nói đêm nay cái gì cũng không làm!”
“Ừm.” Cổ họng Tống Ký giật giật: “Về phòng ngủ.”
Bốn chữ bình thường, Thạch Bạch Ngư lại nghe ra mùi vị của sói xám, cảnh giác nhìn Tống Ký một hồi lâu, lúc này mới rón rén đi theo sau hắn vào phòng.
“Ngươi rụt rè làm cái gì?” Tống Ký quay đầu lại nhìn thấy liền nhướng mày: “Ta nói rồi không làm gì tự nhiên sẽ không lật lọng.”
“Nhưng ta cảm giác ngươi hình như rất muốn lật lọng.” Thạch Bạch Ngư vòng qua Tống Ký, nhanh nhẹn bò lên giường chui vào ổ chăn: “Nói tốt a, chỉ ngủ, gì cũng không cho làm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT