"Phu lang đây là đang lo lắng lão gia?" Chu thím thấy Thạch Bạch Ngư thần sắc ngưng trọng, liền mở lời an ủi: "Đường từ Bi Châu đến Dĩnh Châu tuy xa, nhưng còn coi là an ổn, không cần lo lắng sẽ gặp phải sơn phỉ, chỉ là đường đi không được tốt lắm thôi."
Nghe vậy, bàn tay Thạch Bạch Ngư đang lật xem đồ sách khựng lại: "Sơn phỉ?"
Chu thím bị phản ứng này của cậu làm cho sửng sốt, chần chờ gật đầu: "Phu lang không phải đang lo lắng sơn phỉ sao?"
Thạch Bạch Ngư mơ màng chớp mắt.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, trong chốc lát, không khí rơi vào sự tĩnh lặng quỷ dị. Ngô a ma nhìn nhìn đồ sách trong tay Thạch Bạch Ngư, lại nhìn nhìn vẻ mặt mơ màng của cậu, mơ hồ hiểu ra điều gì, bỗng cúi đầu cười.
Thạch Bạch Ngư đảo mắt nhìn qua: "?"
Ngô a ma chuyển tầm mắt đi, xoay người vào nhà xem đám nhãi con. Chu thím lúc này cũng phản ứng lại, khụ một tiếng: "Nô tỳ xem hai vị thiếu gia đã tỉnh giấc chưa." Rồi cũng dứt khoát bỏ đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play