Liễu gia tuy là thương hộ, nhưng nhân mạch quan phủ lại không ít. So sánh với một đám quan viên có thực quyền, Tống gia với cái tước nhàn rỗi Hương Nam này cũng không quá nổi bật.
Nhưng Liễu gia biết cách làm việc, không hề vì vậy mà chậm trễ, thậm chí gia chủ còn toàn bộ hành trình đi cùng họ, thái độ tiếp đãi rất tốt. Không thể không nói, sau khi trải qua vụ án muối gây đại chấn động mà vẫn có thể sừng sững trong thương hội không đổ, lại còn làm mưa làm gió ở phủ thành, Liễu gia quả thực có chút bản lĩnh.
Nguyên bản Thạch Bạch Ngư còn tò mò sao Liễu gia lại tiếp xúc xa xôi đến vậy, kết giao với bọn họ ở tận Ninh huyện xa xôi, rốt cuộc trước mặt một đám quan lớn có thực quyền, cái tước vị hạng bét của bọn họ thật sự không có gì đáng giá để kết giao. Mãi cho đến khi Liễu lão gia tử chủ động tìm tới cậu, nói đến chuyện kinh doanh, Thạch Bạch Ngư mới biết, hóa ra là nhắm vào cậu.
Không hổ là người cầm lái của Liễu gia, ánh mắt có thể nói là sắc bén, cư nhiên vừa nhìn đã nhận ra việc kinh doanh của Tống gia là do cậu, một ca nhi làm chủ. Giữa những lời nói chỉ có sự thưởng thức và trọng vọng, không nửa điểm coi thường, cái trí tuệ này bỏ xa Tần lão tam mấy con phố.
“Bi Châu này nói lớn thì lớn, nói nhỏ kỳ thật cũng nhỏ. Thạch tiểu hữu lòng có chí lớn, đương nên phóng tầm mắt đến thiên địa rộng lớn hơn mới phải.” Liễu lão gia tử không chỉ tự mình tiếp đãi, còn dẫn hai vợ chồng Thạch Bạch Ngư vào thư phòng. Các loại trà ngon, điểm tâm ngon được dâng lên, không như mọi người xưng hô Hương Nam phu lang, hoặc Tống phu lang. Không lấy quan chức ra gọi, Thạch Bạch Ngư chính là Thạch Bạch Ngư, không phải là vật phụ thuộc của bất kỳ ai. Một tiếng Thạch tiểu hữu trông như trèo cao không rõ thân phận, kỳ thật lại kéo đủ gần gũi, cấp đủ sự tôn trọng.
Thạch Bạch Ngư có chút ngoài ý muốn nhướng mày, lúc này mới bất động thanh sắc đánh giá lão nhân đối diện. Dung mạo trẻ hơn tuổi, lại khôn khéo quắc thước ,  quanh thân đều có một vẻ đoan chính, hoa quang nội liễm, mũi nhọn lắng đọng (kinh nghiệm dày dặn). Nhìn bề ngoài, là một lão nhân khôn khéo chính trực.
“Chí lớn chưa nói tới, bất quá là kiếm miếng cơm ăn thôi.” Thạch Bạch Ngư đánh thái cực, đã nghe ra Liễu gia này hẳn là muốn hợp tác, lại còn có ý định tham vọng lớn, so với tham vọng Tần Nguyên trước đây thuận miệng nhắc tới, Liễu gia này, rõ ràng là muốn lấy trọn những lợi ích lớn nhất: “Làm ăn nhỏ lẻ lại được Liễu lão tán thưởng như thế, thật sự hổ thẹn và khó xử.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play