Thạch Bạch Ngư và Tống Ký nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói gì, cả hai bên đều im lặng. Những người khác thấy vậy, tiếng nói chuyện cũng không khỏi đè thấp xuống chút, hiển nhiên không còn không khí vui vẻ như ban đầu.
“Chuyện này quay đầu lại rồi nói sau.” Cuối cùng, vẫn là Thạch Bạch Ngư lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Đừng vì một cục cứt chuột, làm hỏng hứng thú của mọi người.”
Thạch Bạch Ngư vừa nói vậy, sắc mặt thôn trưởng lúc này mới giãn ra đôi chút.
“Cái nhà họ Bạch này, càng ngày càng không ra gì.” Thôn trưởng cau mày sâu sắc, hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nhưng cũng biết Thạch Bạch Ngư nói có lý, phất phất tay, xoay người tránh ra.
Mọi người thấy thôn trưởng tránh ra, lúc này mới lại lần nữa nói chuyện sôi nổi lên, bất quá ngại Thạch Bạch Ngư và Tống Ký ở đây, cho nên đều thu liễm, không nói quá lớn tiếng, hơn nữa cơ bản đều là mắng nhà họ Bạch kia thiểu năng.
Thạch Bạch Ngư không quản những chuyện đó, kéo Tống Ký tìm một bàn trống ngồi xuống.
“Khát nước không?” Tống Ký nhìn môi cậu bị khô nẻ: “Ta thấy bên kia có chè đậu xanh bí đỏ, đi múc cho ngươi một chén.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT