Thạch Bạch Ngư mày nhăn lại, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không phản ứng Tống Ký.
Thôn trưởng thấy vậy mà vẫn không được, không khỏi nhìn Tống Ký một cái đầy vẻ bất lực.
Tống Ký không có cách nào, chỉ có thể mặt dày: “Bất quá hẳn là rất nhanh thôi, không sai biệt lắm chính là mấy ngày nay.”
“Ta hỏi ngươi sao?  Cứ nói mãi không dứt!” Thạch Bạch Ngư hô hấp trầm xuống, không thể nhịn được nữa, rốt cuộc quay đầu trừng mắt nhìn Tống Ký: “Biến qua một bên, nhìn thấy ngươi là ta thấy phiền!”
“Vậy ai không nhìn thấy ta mà lo lắng đến nỗi không ngủ được?” Tống Ký chẳng nói lời hay, chỉ nói lời dở.
Thôn trưởng liền biết sắp có chuyện, theo bản năng liếc nhìn Thạch Bạch Ngư, quả nhiên liền thấy mặt Thạch Bạch Ngư tức khắc đen lại. Vừa muốn hòa giải, đã bị Thạch Bạch Ngư cười lạnh cắt ngang.
“Thôn trưởng.” Thạch Bạch Ngư nói: “Ta có chút mệt, trở về nghỉ ngơi một lát, các ngươi cứ trò chuyện.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play