Thạch Bạch Ngư bị lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi, nhưng ngồi yên thật sự quá nhàm chán. Cậu cảm thấy mình chẳng có việc gì để làm cả. Mấy việc lặt vặt trong nhà, ngoài ngõ đều bị Tống Ký cướp làm hết. Cậu chỉ còn việc quét dọn và nấu cơm. Cậu chỉ ôm một bó cỏ thôi cũng bị mọi người lo lắng trẹo lưng, ai nấy đều khẩn trương như thể cậu đang vác cả tấn đá chứ không phải bó cỏ nhẹ tênh. Thật sự là hết chỗ nói.
Cậu biết thiểu số phải phục tùng đa số, mà mình có ngoan cố không thắng nổi. Cứ như bây giờ, Tống Ký bắt cậu nghỉ ngơi, nếu cậu cứ nhất quyết đi tìm việc làm thì hắn ta nhất định sẽ cuống lên.
Thạch Bạch Ngư đứng dậy đi lại, vừa cầm lấy cái chổi định quét nhà thì đã bị Mao Cầu cướp lấy rồi ném đi thật xa. Ở cái nhà này, cậu giờ đã thấp kém đến mức ngay cả Mao Cầu cũng có thể quản được. Con vật nhỏ này tinh ranh thật, nguyên tắc và lập trường cực kỳ kiên định. Lúc nó không cho làm gì thì hối lộ bằng đồ ăn cũng không có tác dụng.
Ví dụ như bây giờ, Thạch Bạch Ngư cầm quả táo ra hối lộ, nó liền quay đầu, lấy cái mông lớn dỗi ngược lại.
Thạch Bạch Ngư: “……”
Mao Cầu lén quay đầu nhìn Thạch Bạch Ngư một cái. Thấy cậu xoa eo trông có vẻ giận dỗi, nó liền "anh" một tiếng, lon ton chạy ra cửa bếp, dùng đầu khiêng cái ghế gấp vào.
“Anh!” Mao Cầu đặt ghế gấp trước mặt Thạch Bạch Ngư, dùng móng vuốt vỗ vỗ lên mặt ghế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT