Thạch Bạch Ngư chớp chớp mắt, một giây sau liền trở nên yếu ớt, run rẩy đưa tay ra trước mặt Tống Ký, mím môi vẻ mặt tủi thân: “Tống ca, tay đau.”

Ngô a ma: “……”

Tống Ký: “……”

Mặc dù đã nhìn thấu bản chất qua hiện tượng, nhưng Tống Ký vẫn không có sức chống cự trước vẻ đáng thương vô cùng của Thạch Bạch Ngư, dẫu biết đối phương đang giả vờ. Hắn nắm lấy bàn tay đưa ra trước mặt, cúi đầu thổi thổi, rồi xoa xoa.

“Còn đau không?” Tống Ký ngẩng đầu nhìn Thạch Bạch Ngư.

Thạch Bạch Ngư vẫn định giả vờ đáng thương lắc đầu, nhưng khóe mắt liếc thấy vẻ mặt dìu dịu cười của Ngô a ma, trong lòng đột nhiên giật mình, vội vàng chỉnh lại sắc mặt, nghiêm trang lắc lắc đầu.

Tống Ký không nói gì nhìn cậu một lúc lâu mới buông tay cậu ra.

“Chuẩn bị ăn cơm đi.”

Cái màn kịch bất ngờ của phụ nhân kỳ quái kia cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của ba người. Một thau lớn thịt kho củ cải, tuy rằng thiếu đi sắc độ, nhưng vẫn khiến người ta thèm thuồng. Thêm một đĩa trứng gà xào hơi cháy đen, cùng với nửa nồi cơm tẻ, cũng coi như là bữa cơm tương đối phong phú.

Thạch Bạch Ngư cũng phải đến khi nhìn thấy món trứng xào mới nhớ ra chuyện Ngô a ma tặng trứng gà trước đó. Nhưng ngại Ngô a ma ở đó nên không đề cập đến trên bàn cơm, cứ thế nín nhịn cho đến khi Ngô a ma về sau bữa trưa, cậu mới nói với Tống Ký.

“Ngô a ma trước đó tặng mười quả trứng gà, ta vốn định trả tiền, nhưng ông ấy nói thế nào cũng không cần. Ngươi tìm một lúc nào đó đưa trả ông ấy đi.” 

Thạch Bạch Ngư dừng lại một chút: “Chuyện này đáng lẽ phải nói với ngươi ngay hôm đó rồi, nhưng bị ngắt lời nên quên mất.”

“Ngô a ma đã tặng, chúng ta cứ nhận lấy là được.” Tống Ký thấy Thạch Bạch Ngư vẻ mặt kinh ngạc, giải thích: “Ông ấy đã cho, chúng ta lại cố chấp trả tiền, ngược lại sẽ trở nên xa cách, cũng dễ làm tổn thương tình cảm. Cùng lắm thì quay đầu lại tặng ông ấy thứ khác là được.”

Thạch Bạch Ngư gật đầu: “Tình người qua lại mà, ta biết rồi. Vậy thì số xương ống chúng ta mua hơi nhiều, lát nữa đưa cho Ngô a ma một ít nhé?”

“Ngươi cứ làm chủ là được.” Tống Ký nhìn sắc trời bên ngoài bị tuyết trắng bao phủ: “Ta vào núi một chuyến, sẽ về trước khi trời tối.”

“Lại muốn vào núi à?” Thạch Bạch Ngư thấy hắn vác sọt lên lưng, lấy theo khảm đao và cung tên liền định ra cửa, vội đuổi theo hai bước: “Không phải sáng nay mới về sao?”

“Ừ.” Tống Ký ném khảm đao vào sọt: “Tranh thủ tuyết mới rơi chưa lâu, tuyết đọng chưa dày, đi xem bẫy có dính con mồi nào không.”

Thạch Bạch Ngư vốn còn muốn hỏi thăm về phụ nhân kỳ quặc ban nãy là ai, thấy hắn vội vàng ra cửa, đành phải nuốt sự tò mò vào bụng.

Sau khi Tống Ký rời đi, Thạch Bạch Ngư không rảnh rỗi. Cậu chia ra ba khúc xương ống đem tặng cho Ngô a ma.

“Ngô a ma, đây là xương ống lão bản hàng thịt ở trấn trên cho thêm hôm nay, nhiều quá, con mang mấy khúc sang đây cho ngài.” Sợ Ngô a ma không nhận, Thạch Bạch Ngư khéo léo dùng lời nói lấp liếm: “Mấy khúc xương ống này không có thịt lại tốn củi, nhưng thêm củ cải trắng hầm ra thì mỡ cốt vẫn rất tươi ngon, mùa đông ăn canh còn có thể ấm người.”

Ngô a ma quả nhiên không từ chối, nhưng vừa nhận lấy liền quay người đi lấy trứng gà định đáp lễ lại cho Thạch Bạch Ngư.

“Lần trước ngài cho trứng gà còn chưa ăn hết đâu, mấy quả trứng gà này tích góp không dễ dàng gì, ngài cứ giữ lại mà bồi bổ cho mình đi.” Thấy Ngô a ma kiên trì muốn cho, Thạch Bạch Ngư nhận lấy đặt lên bàn cạnh đó: “Mấy khúc xương ống này cũng chẳng đáng tiền, vốn dĩ là thứ người ta bỏ đi, ngài cứ nhất quyết cho chúng con trứng gà thì lại xa lạ quá, quay đầu Tống Ký mà biết, khẳng định cũng sẽ không vui đâu.”

Ngô a ma nghe vậy, lúc này mới bỏ ý định đổi trứng gà. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, ông giơ tay khoa tay múa chân một hồi với Thạch Bạch Ngư. Khổ nỗi Thạch Bạch Ngư không hiểu, cuối cùng vẫn là Ngô a ma nắm lấy không khí bắt chước hai lần động tác cậu đánh người, cậu mới phản ứng lại là ông ấy đang nói về phụ nhân kia, nhưng cụ thể là muốn biểu đạt điều gì thì vẫn không biết.

“Ngô a ma cứ yên tâm, con không sợ bà ta đâu.” Thạch Bạch Ngư chỉ có thể nói như vậy.

Ngô a ma gật đầu, lúc này mới dừng khoa tay múa chân. Ánh mắt ông ấy như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngại vì rào cản giao tiếp, chỉ có thể chịu đựng.

Thạch Bạch Ngư về nhà , càng nghĩ càng tò mò về sự quan tâm của Ngô a ma đối với phụ nhân kia. Cũng chẳng biết đó là họ hàng cực phẩm nào của  Tống gia, nhưng dù tò mò đến mấy, cũng chỉ có thể đợi Tống Ký trở về rồi hỏi.

Tống Ký trở về vào buổi chạng vạng, trong tay xách theo một con thỏ bị chặt đứt chân, còn lại thì chẳng thu hoạch được gì.

“Đặt mấy cái bẫy, đều bị tuyết đọng phong kín hết rồi, chỉ bắt được mỗi con thỏ này thôi.” Tống Ký ném con thỏ xuống dưới mái hiên, quay người đi về phía bếp: “Ta đi mài dao, lát nữa sẽ làm thịt con thỏ này.”

Thạch Bạch Ngư có chút không nỡ, nhìn con thỏ chỉ bị thương chân, những chỗ khác không có gì ảnh hưởng, liền ngồi xổm xuống ôm lấy.

“Nếu không, chúng ta chữa chân cho nó rồi nuôi nó luôn đi.” Thạch Bạch Ngư sờ sờ lưng con thỏ: “Thỏ sinh sản nhanh, quay đầu lại bắt thêm một con đực giống về, là có thể tạo thành cả một ổ rồi, chẳng phải hơn hẳn việc vào núi đánh liều vận may sao?”

“Nuôi à?” Một ý nghĩ như vậy, Tống Ký trước đây chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn hỏi: “Đây là một con đực, ngươi chắc chắn bắt thêm một con đực có thể sinh sản được sao?”

“Đực ư?” Thạch Bạch Ngư sững sờ, nhấc một chân con thỏ lên xem xét: “Ta nhìn bụng cứ tưởng là con cái.” Thôi được rồi, xác nhận rồi, là con đực thật.

Thạch Bạch Ngư liền sửa lời: “Vậy thì bắt thêm một con cái vậy.”

Tống Ký sao cũng được: “Được thôi.”

Việc này cứ thế được quyết định. Kế hoạch ấp gà còn chưa thực hiện, nhưng lại nuôi thỏ trước. Hai người đầu tiên tìm cành cây cố định chân con thỏ bị gãy, lại băng bó vết thương bằng thuốc. Rồi lại làm chuồng gỗ để làm ổ, bận rộn một hồi, trời đã hoàn toàn tối đen. Bữa tối cũng không thể như nguyện mà hầm canh xương, họ đành ăn nốt thức ăn còn lại từ buổi trưa, giải quyết qua loa một bữa rồi rửa ráy đi ngủ.

Hai người vẫn ngủ riêng phòng.

Một mình nằm trong chăn thì rất ấm áp, nhưng đêm nay không hiểu sao, nằm thế nào cũng thấy lạnh, trong chăn cứ như giấu cục băng vậy, chẳng có chút hơi ấm nào. Thạch Bạch Ngư cuộn tròn đến nửa đêm thì hắt hơi mấy cái, lạnh quá chịu không nổi, ôm gối đầu liền đi gõ cửa phòng Tống Ký ở kế bên.

Chỉ hai tiếng gõ, cửa phòng liền mở. Tống Ký trần trụi nửa thân trên đứng ở cửa, so với Thạch Bạch Ngư đang cuộn tròn như một cục bông ngoài cửa, cứ như thể hai người đến từ hai mùa khác nhau.

“Có chuyện gì?” Tống Ký cúi đầu nhìn cái gối trong lòng Thạch Bạch Ngư, trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Tống ca, ta một mình lạnh quá, có thể ngủ cùng ngươi không?” Thạch Bạch Ngư mắt trông mong.

“Ngủ cùng ta?” Tống Ký nhướng mày, hiển nhiên đã nghĩ đến điều khác: “Ngươi chắc chắn không?”

“Chắc chắn! Chắc chắn!” Thạch Bạch Ngư gật đầu lia lịa như bổ củi.

Tống Ký liền nghiêng người sang một bên: “Vào đi.”

“Ai!” Thạch Bạch Ngư nheo mắt cười, nhanh nhẹn nhảy vào, cái gối ném lên giường, người liền như con cá trạch, lật chăn luồn vào trong ổ chăn.

Sự thật chứng minh, chăn của Tống Ký chính là ấm áp.

“A~” Thạch Bạch Ngư rúc vào trong chăn, thoải mái phát ra một tiếng thở dài: “Thoải mái quá~”

Âm điệu lả lơi xuyên thấu màng nhĩ, bước chân quay trở lại của Tống Ký khựng lại, đôi mắt hắn trong khoảnh khắc trở nên sâu thẳm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play