Lời Trương Hổ nói không phải không có lý, nhưng hai người họ đều thuộc loại ngoan cố, không phải kiểu người cam chịu nhẫn nhục.
“Cố gắng có lẽ có thể phá vỡ cục diện, nhưng nếu chẳng làm gì mà cứ né tránh, thì chắc chắn chỉ có nước tránh mãi cũng không thể tránh được.” Tống Ký ôm quyền: “Trương ca gặp phải khó khăn này, tất cả đều do Tống Ký này mà ra, ân tình này ta ghi nhớ.”
“Nhớ cái gì mà nhớ, cái mạng này của ta còn là do ngươi cứu đấy, nếu xem ta là huynh đệ thì đừng khách sáo như vậy.” Trương Hổ xua tay: “Nếu ngươi đã quyết định buông tay một phen, ta đây cũng không ngăn cản ngươi, có yêu cầu cứ việc tìm Trương ca mà mở lời, cho dù về sau không thể làm việc ở nha môn nữa thì cũng đã lăn lộn mấy năm nay, nhân mạch vẫn còn đó.”
Tống Ký nắm tay Trương Hổ: “Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, có cơ hội lại cùng nhau uống rượu.”
“Dễ nói dễ nói!” Trương Hổ chỉ thích rượu, lập tức vui vẻ đồng ý.
Hai người không ở nhà Trương Hổ lâu lắm, nói xong chuyện chính liền cáo từ rời đi.
Trở lại khách điếm, Thạch Bạch Ngư bảo Hồng ca nhi đi ngủ, rồi kéo Tống Ký ngồi xuống mép giường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play