Thẩm Phiền rơm rớm nước mắt nói: “A Chính mệnh khổ, cháu bảo xem đây là cái nghiệt gì? Cha mẹ làm sai, tất cả lại bắt con cái gánh chịu. Lần nào lên phố nhìn thấy thằng bé này, lòng bà cũng nghẹn đắng muốn chết.”
Hạ Đằng thở hắt ra một hơi nặng nề. Cô đã hiểu vì sao hôm đó Giang Trừng Dương lại ngập ngừng không nói. Câu chuyện này quá đỗi nặng nề, nặng nề đến mức không giống những gì sẽ xảy ra trong đời thực, nhưng nó lại thật sự xảy ra.
Hạ Đằng rút một tờ giấy đưa cho Thẩm Phiền. Bà lau nước mắt, rồi nói tiếp: “Bà biết mọi người đều bảo nó ngông cuồng, bà Ngô hàng xóm nhà cháu mắng nó thậm tệ, nói Kỳ Chính học hư, như một tên du thủ du thực, cả ngày không làm chuyện gì tốt. Ai, bà mới bảo với bà ấy, ‘thằng nhóc này gặp tôi còn lịch sự, vẫn biết chào bà’, nó chỉ chào bà thôi, không chào bà Ngô nhà cháu đâu. Cháu bảo, thằng bé này có thể không biết chuyện đó sao? Nó có thể hư đến mức nào cơ chứ? Nó chẳng qua là ai đối xử tốt với nó thì nó đối xử tốt lại, chỉ thế thôi, còn mạnh mẽ hơn khối kẻ nói ra nói vào!”
Thẩm Phiền càng nói càng kích động, ho khan hai tiếng. Hạ Đằng vội vàng rót nước và vuốt lưng cho bà, “Bà chậm lại một chút.”
“Con bé này, hôm nay hỏi cái này làm gì vậy?”
Hạ Đằng suy nghĩ một lát, nói: “Cháu học cùng lớp với cậu ấy ạ.”
“Cùng lớp à!” Thẩm Phiền cảm thán một tiếng, nhẩm tính niên đại, “Phải rồi, hai đứa bằng tuổi nhau mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT