Về đến nhà họ Trình, Tiết Tư Đồng quen đường quen nẻo đi lấy hộp thuốc. Trình Yến tiện tay ném chìa khóa lên tủ giày ở cửa rồi xách một đôi dép lê màu hồng đặt bên cạnh bàn trà.
Đợi Tiết Tư Đồng xách hộp thuốc tới, anh chỉ vào đôi dép: “Mang vào trước đã.”
Tiết Tư Đồng mang dép xong liền ngồi xổm xuống bên bàn trà, mở hộp thuốc, lấy ra dung dịch iod và tăm bông, động tác gọn gàng ngăn nắp.
Trình Yến tựa người lên ghế sofa như không có xương, vừa cười vừa nhìn cô gái đang chuẩn bị thuốc sát trùng cho mình.
Trước đây sau mỗi lần đánh nhau, vết thương của anh gần như chẳng được xử lý gì. Trình Yến luôn cảm thấy mình là đàn ông con trai, chút thương tích mà còn phải sát trùng thì quá ẻo lả rồi.
Nhưng bây giờ nhìn Tiết Tư Đồng chuẩn bị thuốc men cho mình, anh nghĩ, ẻo lả thì sao chứ?
Tiết Tư Đồng một tay cầm tăm bông tẩm iod, tay kia đưa ra trước mặt anh. Đợi Trình Yến ngoan ngoãn đưa cánh tay chi chít vết thương ra, cô ấn nhẹ tăm bông lên vết cắt, giọng có phần oán trách: “Đã nói là không được đánh nhau mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT