Khương thị nghe xong, mày hơi nhíu lại. Ma ma kia theo hầu bên cạnh bà mấy chục năm, vậy mà chỉ vì mấy con cua lại bị đày ra thôn trang, đúng là hơi thiếu tình người.
Tuy vậy, Khương thị không hề mở miệng giữ người lại. Theo bà, chuyện này vốn có thể làm lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, nhưng tiền đề là không có người ngoài biết đến. Nay đã có Nguy Ẩn Thanh ra mặt, chuyện ấy không thể xử lý qua loa được nữa. Trong mắt Khương thị, một lão tỳ dù thân cận đến mấy, cũng không thể so với danh dự của Nguyên Ngưng Sương. Nếu Ngưng Sương vì một phút mềm lòng mà dung túng, chẳng những sẽ bị người khác đàm tiếu, mà còn khiến Nguy Ẩn Thanh nghi ngờ nàng không biết phân biệt phải trái, dùng người không công bằng.
Khương thị rất hài lòng với Nguy Ẩn Thanh, trong lòng mong Ngưng Sương và chàng có thể nên duyên, cùng nhau đồng lòng vượt qua hoạn nạn. Bởi vậy, xét từ mọi phương diện, bà không thể giữ lại ma ma kia.
Sau một lúc suy nghĩ, Khương thị chậm rãi dặn:
“Chuẩn bị một sọt cua tươi, thêm vài món trang sức quý, gửi sang cho Mộng di nương, xem như quà mừng sinh nhật nàng ta.”
Nguyên Ngưng Sương gật đầu đồng ý.
Khi thấy Khương thị và Ngưng Sương sai người đưa lễ vật tới, Nguyên Oánh Oánh không còn tâm tư chống đối nữa. Nàng xưa nay chẳng có bao nhiêu khí cốt, huống hồ vốn dĩ đây là bồi thường mà họ nên đưa. Cớ gì phải từ chối?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play