Thẩm Thần Tinh vốn định đưa Nguyên Oánh Oánh trở về Nguyên gia, sau đó mới xử lý tên Tôn công tử lòng mang tà niệm. Nào ngờ vừa nghe đến hai chữ “trở về”, Nguyên Oánh Oánh liền cất giọng kiều mị, khẽ r*n rỉ tỏ vẻ đau đớn. Lời nói cũng ẩn ý oán trách, ngầm cho thấy nếu không phải Thẩm Thần Tinh hạ roi quá mạnh, nàng sao có thể bị thương đến mức da thịt toạc ra.
Nguyên Oánh Oánh chớp đôi mắt đen lay láy, chôn mình trong lòng ngực Thẩm Thần Tinh, nước mắt lưng tròng giả bộ đáng thương. Nàng đâu có cam tâm trở về với dáng vẻ chật vật này? Khương thị vốn đã khó chịu chuyện nàng xuất phủ tự do, nay nếu biết nàng suýt nữa bị làm nhục, tất sẽ chẳng nhẹ nhàng an ủi mà trái lại giễu cợt một phen. Có khi còn nhân cớ "lo lắng an nguy", bắt nàng phải ở yên trong phủ, không được bước chân ra ngoài.
Huống hồ, Nguyên Oánh Oánh sớm đã có tính toán với Thẩm Thần Tinh, sao có thể dễ dàng buông tay?
Nghe nàng khóc nức nở như thế, khiến tâm trí Thẩm Thần Tinh hỗn loạn, hắn đành trầm giọng nói: không trở về Nguyên phủ nữa.
Nhưng nếu không về, thì hai người họ có thể đi đâu?
Đúng lúc ấy, trên sông Tần Hoài có một con thuyền nhỏ lướt qua. Thẩm Thần Tinh lập tức sai người hầu mua lại chiếc thuyền.
Chiếc thuyền lắc lư cập bờ, dừng ngay trước mặt. Thẩm Thần Tinh nhún người lên thuyền, ôm theo Nguyên Oánh Oánh. Dù toàn thân nàng đã được áo ngoài quấn kín, không hề lộ ra da thịt, nhưng lúc hắn nhảy lên thuyền, nàng mềm mại run rẩy, khiến lòng bàn tay hắn như đang nâng niu một thứ gì đó tinh tế, mịn màng cứ như đang mời gọi, khẽ thì thầm: “Chạm thêm chút nữa đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play