Ngồi trên kiệu hoa chưa bao lâu, trong lòng Nguyên Oánh Oánh đã rối như tơ vò. Âm thanh sáo trúc vang lên xa xăm, hòa cùng tiếng trống nhạc rộn rã lại khiến nàng cảm thấy cô đơn đến tận đáy lòng. Bỗng nhiên, nàng xốc mạnh rèm kiệu, lao ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của đoàn đưa dâu.
Tân lang đứng sững tại chỗ, trước ánh nhìn dò xét của mọi người, cũng không bước lên giữ nàng lại.
Nguyên Oánh Oánh cắm đầu chạy không mục đích, chỉ biết mình không thể cứ thế bị trói buộc trong cảnh nghèo hèn, sinh con đẻ cái không dứt, rồi lặng lẽ già đi trong cô quạnh. Nàng không cam lòng!
Dọc đường, một chiếc hài rơi mất, hỷ phục đỏ sẫm trên người nhàu nhĩ tơi tả, vạt áo quét đất, tóc tai rối loạn. Mệt mỏi, nàng khựng lại, mờ mịt ngẩng đầu, mới nhận ra mình đang đứng trước phủ Nguy gia.
Lúc ấy nàng mới sực nhớ, hôm nay cũng chính là ngày Nguyên Ngưng Sương xuất giá. Nhưng khác hẳn nàng người bị gả đi trong lặng lẽ, đơn sơ không kèn trống trước cửa Nguy phủ đèn hoa rực rỡ, người người tấp nập, náo nhiệt chưa từng có.
Toàn thân như bị rút hết khí lực, Nguyên Oánh Oánh loạng choạng suýt ngã. Trong giọng nói khản đặc đầy tủi hổ, nàng thốt lên:
“… Cuối cùng, ta vẫn là thua kém ngươi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT