Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào, chiếu lên thân thể Nguyên Oánh Oánh. Nàng khẽ xốc mí mắt, chạm phải ánh mắt đầy quan tâm của Thục phi.
Thục phi ngồi tĩnh lặng bên giường, đôi mắt dịu dàng dừng lại nơi thân thể còn chút run rẩy của Nguyên Oánh Oánh. Ngày trước, nàng vốn như đóa hoa tươi e ấp, nay được cơn mưa móc dịu dàng tưới tắm, lại càng thêm yêu kiều. Sự ngây thơ thiếu nữ hòa lẫn nét quyến rũ vừa chớm, hiện lên nơi nàng một vẻ đẹp hiếm có.
Nguyên Oánh Oánh lúng túng đứng dậy, thân thể vẫn còn mệt mỏi vì đêm qua bị Việt Diệu làm khó, mỗi động tác nhỏ đều trở nên nặng nề. Mặt nàng ửng hồng, không dám nhìn sắc mặt Thục phi, chỉ sợ bị trách mắng, xem thường.
Thế nhưng Thục phi lại chẳng hề khinh miệt. Trong mắt bà, Oánh Oánh và bà đã sớm cùng chung một con đường, mệnh số của nàng gắn chặt với vận mệnh của chính mình. Việc hôm nay nàng chịu đựng một người đàn ông khác, chưa chắc không phải là vì tương lai cả hai người mà tính toán. Dựa vào tính cách vốn rụt rè và thủ cựu của Oánh Oánh, có thể bước ra khỏi ranh giới đó, đã là can đảm lắm rồi. Thục phi đau lòng nàng còn không kịp, sao có thể vì vài vết đỏ trên người mà coi thường nàng?
Thục phi khẽ vươn tay, dịu dàng vuốt lên dấu hôn đỏ thẫm bên cổ nàng, trong giọng nói mang theo chút bất mãn:
“Cái tên thị vệ kia trông thật thà là thế, sao lại dám làm càn như vậy, lưu lại dấu vết nặng tay đến thế trên cổ ngươi?”
Tim Nguyên Oánh Oánh bỗng chấn động. Nàng lập tức nhớ lại đêm qua mình nằm yên trên giường, vốn là để chờ thị vệ đến, mong xin hắn một đứa trẻ. Nào ngờ thị vệ không thấy, lại đón nhận ánh mắt lạnh lẽo như sương của Việt Diệu. Nghĩ đến đôi mắt u tối và đầy giận dữ ấy, nàng không khỏi rùng mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play