Thục phi đã rời đi, nhưng âm thanh mềm mại như có như không kia vẫn còn văng vẳng bên tai Nguyên Oánh Oánh.
Từ nhỏ đã dưỡng thành tính tình nhút nhát, khiến nàng khó lòng chấp thuận đề nghị của Thục phi. Trong lòng nàng vẫn giữ chút hy vọng mong manh, có lẽ... vẫn còn biện pháp khác tốt hơn, không cần làm ra việc đại bất kính đến thế.
Mang theo tâm tư ấy, Nguyên Oánh Oánh thay một bộ xiêm y màu hồng nhạt, dưới lời cảm khái "hôm nay ánh dương thật đẹp" của Xuân Đào, chậm rãi đi tới đình viện vắng vẻ nơi dân cư thưa thớt.
Từ xa đã thấy bóng người, Nguyên Oánh Oánh lòng rối bời, không muốn chạm mặt ai, bèn xoay người định rời đi. Phía sau chợt vang lên giọng Phùng Anh:
“Nguyên đại nương tử, xin dừng bước.”
Nàng quay đầu lại, thấy Phùng Anh đang vội vàng bước tới, mời nàng dời sang bên cạnh. Nguyên Oánh Oánh liền hiểu, bóng người nàng thấy vừa nãy hẳn là Lục Ứng Hoài.
Nàng gật đầu nhẹ, thuận theo bước vào bên trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT