Nguyên Minh Châu hai mắt trợn tròn, so với những lần mẫu thân lạnh giọng quát mắng, lần này nàng càng khó tiếp nhận hơn. Nguyên mẫu vậy mà lại vì Nguyên Oánh Oánh, mà trước mặt bao người lên tiếng phủ nhận nàng.
Được che chở chưa từng có, sắc mặt Nguyên Oánh Oánh lại chẳng mấy vui mừng. Nàng khẽ đặt tay lên ngực, cảm nhận được chút quan tâm hiếm hoi từ mẫu thân, trong lòng chỉ dâng lên một câu lặng lẽ: Thì ra, sự quan tâm của mẫu thân, có được rồi… cũng chỉ đến thế.
Nguyên mẫu làm như không thấy ánh mắt ủy khuất của Nguyên Minh Châu. Bà hiểu rõ địa vị của Phùng Anh trong cung, lời đại nghịch vừa rồi, nếu rơi vào tai ông ta, e rằng cả nhà cũng không thoát tai ương. Trải qua chuyện bị ma ma giáo dưỡng răn dạy, Nguyên mẫu mới dần nhận ra, nữ nhi mà bà một lòng sủng ái, kỳ thật không giống như tưởng tượng, chẳng hề tốt đẹp đến vậy. 
Nàng quá mức ích kỷ tùy hứng, lời lẽ không hề biết kiêng dè...
Những điều năm xưa bà cố tình bỏ qua, lúc này đều hiện rõ trước mắt.
Nguyên Oánh Oánh không để tâm đến tranh chấp giữa mẫu thân và Nguyên Minh Châu, lòng như mặt hồ lặng sóng. Chỉ khi trông thấy Nguyên Thời Bạch, nàng mới giãn nét mày, chậm rãi bước về phía trước.
Ngày tiến cung đã đến gần, Nguyên Thời Bạch thấy bên cạnh nàng chỉ có Xuân Đào làm người thân cận, liền quyết định để hai người cùng vào cung, lại chuẩn bị sẵn vàng bạc, trâm xuyến, đều là loại nhẹ nhàng dễ mang theo. Nếu để người trong cung lo liệu, tất phải tiêu tốn ít nhiều bạc, lại không chắc phân biệt được đâu là mỹ ngọc quý hiếm, đâu là đá thường khoác lớp ngọc. Chỉ có các cung hầu lão luyện, mới dễ dàng nhận ra đâu là vàng thật bạc trắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play