Cao Nghệ nhớ lại mũi tên xé gió bay qua đêm tối, nhớ khuôn mặt tái nhợt, mệt mỏi của Hoắc Văn Kính năm nào.
Đêm ấy, sau khi trốn khỏi hoa lâu, hắn cõng Hoắc Văn Kính bị thương, cùng Ân Tiện Chi cưỡi ngựa rời đi. Màn đêm đen đặc đến độ không nhìn thấy năm ngón tay, hắn dùng một tay đỡ lấy eo Hoắc Văn Kính, sợ y rơi khỏi tuấn mã, tay kia lại ép chặt lên lòng bàn tay đang rỉ máu, cố ngăn máu tuôn. Dẫu vậy, lòng bàn tay hắn vẫn ướt đẫm, gió đêm lạnh cắt da như dao lướt qua mặt.
Tuy nhiều năm trôi qua, Hoắc Văn Kính chưa từng nhắc đến đêm đó, nhưng Cao Nghệ biết rõ, y chưa từng quên, thậm chí vẫn hằn sâu trong lòng.
Hắn từng thấy Hoắc Văn Kính cúi đầu nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay, đáy mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Không cần Hoắc Văn Kính mở lời, hắn cũng hiểu được nỗi hận ấy lớn đến nhường nào. Nếu giờ phút này Nguyên Oánh Oánh bị đưa tới trước mặt Hoắc Văn Kính, chắc chắn sẽ bị tra tấn đến hấp hối, may ra mới vơi được hận thù trong lòng y.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ trong trẻo của Nguyên Oánh Oánh hiện tại, giống hệt năm xưa khi mới gặp, trong lòng Cao Nghệ dâng lên một trận nghẹn uất khó nói thành lời.
Nàng chẳng lẽ không biết, nếu năm đó không phải vì nàng tố cáo, bọn họ đâu cần phải chật vật trốn khỏi hoa lâu như chó nhà có tang?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play