Cao Nghệ vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào với Nguyên Oánh Oánh về chuyện bột thuốc không phải do hắn hạ. Tuy hắn khinh thường việc phải ra mặt tự chứng minh sự trong sạch, nhưng cũng không thể chịu được chuyện bị người ta đổ oan một cách trắng trợn.
Thế nhưng, chưa kịp nghĩ ra cách giải thích thỏa đáng, hắn đã bị Tôn Phương chặn lại ngoài cửa phòng Nguyên Oánh Oánh.
Tôn Phương mặt lạnh như băng, chỉ nói một câu: “Theo phân phó của Nguyệt Nương, từ nay về sau ngươi không cần hầu hạ tiểu thư nữa.”
Cao Nghệ vừa định mở miệng chất vấn, thì khóe mắt đã bắt được bóng váy xanh đá sau cánh cửa vừa chợt lóe qua. Hắn lạnh giọng đáp: “Vậy cũng hợp ý ta. Nàng yếu đuối như thế, ta sớm đã không muốn hầu hạ nữa rồi.”
Nói xong, hắn nghẹn một bụng khí, giận dữ quay người bỏ đi. Hắn đi đến bên hồ, mạnh tay giật đám cỏ ven nước, phát tiết nỗi bực bội trong lòng.
“Nữ nhân chết tiệt, đồ ngốc nghếch! Làm sao có thể là ta làm chứ! Còn tưởng mình rộng lượng mà tha thứ cho ta, nhưng bản chất nhát gan kia vẫn lộ rõ ra hết! Có phải là muốn mượn cớ đuổi ta đi!”
Càng nghĩ càng giận, Cao Nghệ dày vò đám hoa cỏ tỉ mỉ được chăm chút đến mức không còn hình dạng. Đột nhiên hắn nhớ ra, mọi chuyện khởi đầu đều do Hoắc Văn Kính mà ra. Vậy nên hắn liền sải bước về hướng phòng ở của nhóm nô bộc hạ đẳng, thầm nghĩ: Không hầu hạ thì thôi, nhưng tuyệt đối không thể để Hoắc Văn Kính một mình được lợi.
Chỉ là, Cao Nghệ tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Hoắc Văn Kính, chỉ nghe người ta nói hắn đã sớm ra ngoài. Hắn xoay người định bỏ đi thì Ân Tiện Chi bất ngờ giơ tay ngăn lại.
Cao Nghệ vẫn còn đắm chìm trong sự bực tức vì Hoắc Văn Kính, sắc mặt khó coi, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT