Đây là... đâu.” Triệu Vân ngỡ ngàng, nhìn quanh bốn phía.
Thật lâu sau, ánh mắt hắn đặt trên không trung.
Giữa không trung lơ lửng một vầng trăng sáng vằng vặc, không phải trăng tròn, mà là hình lưỡi liềm, lấp lánh ánh sáng như mộng như ảo, trên đó có một nữ tử hư ảo đang ngồi, hai tay chống cằm, chớp mắt nhìn hắn.
Triệu Vân sợ hãi run rẩy toàn thân, đột nhiên lùi lại, “Ngươi là ai!”
“Nguyệt Thần.” Nữ tử cười nói thanh linh.
“Ngươi là... thần?”
“Thần xinh đẹp không.” Nguyệt Thần mỉm cười, đôi mắt đẹp chớp chớp, ngập tràn ma lực.
“Xinh... Xinh đẹp.” Triệu Vân ngây ngốc nói.
“Trẻ con dễ dạy.” Nguyệt Thần cười rồi thu mắt, không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương nhỏ hư ảo, soi gương ngó trái ngó phải, thỉnh thoảng còn vuốt lại mái tóc hư ảo.
“Mạo muội hỏi một chút, đây là đâu.” Triệu Vân hỏi.
“Trong ý thức của ngươi.” Nguyệt Thần vươn vai, “Ta chính là thần khí ẩn trong dây chuyền hình lưỡi liềm.”
“Dây chuyền hình lưỡi liềm? Cái mà Liễu Như Tâm tặng?”
“Nếu không thì ngươi nghĩ là gì?” Nguyệt Thần ngáp một cái, vừa nhìn liền biết, cô nương này còn chưa ngủ dậy.
“Vậy ngươi vì sao không đi vào ý thức của nàng, chạy đến chỗ ta làm gì.” Triệu Vân nghi hoặc hỏi.
“Nha đầu kia, lấy chín kiếp luân hồi phát xuống hồng nguyện, chúc ngươi cả đời bình an, ta coi đó là khế ước, mà dây chuyền hình lưỡi liềm chính là vật mang khế ước, chính là hồng nguyện này mới đánh thức ta, lúc tỉnh ta ở trên thân ai, liền sẽ ở trong ý thức của người đó, giải thích như vậy, có dễ hiểu không.”
“Đợi chút, ta suy nghĩ một chút.”
Triệu Vân có chút mơ hồ, một vị Nguyệt Thần, khiến hắn trở tay không kịp, bất ngờ nhất vẫn là chiếc dây chuyền hình lưỡi liềm kia, lại ẩn chứa bí mật lớn đến vậy, trùng hợp thay, lại khai mở thần linh ở chỗ hắn.
“Thân ta đã diệt, chỉ còn lại một tia tàn thức này, sau này sẽ mượn thân ngươi để dưỡng hồn ta.” Khi Triệu Vân lẩm bẩm, Nguyệt Thần nhàn nhạt nói, “Ngươi cứ yên tâm, lần dưỡng hồn này không có chút hại nào đối với ngươi.”
“Cái này ta hiểu, ngươi muốn tìm một chỗ ở phải không!” Triệu Vân cười ha hả.
“Hiểu như vậy, cũng không có gì sai.” Nguyệt Thần nhún vai.
“Ta cho mượn thân thể để ngươi dưỡng hồn, coi như giúp ngươi rồi, để đền đáp, ngươi cũng giúp ta đi!” Triệu Vân xoa xoa tay, ánh mắt lấp lánh, “Ban cho ta vô thượng thần lực, ta đi lật tung Liễu gia.”
“Cái này, không giúp được.”
“Sao có thể! Ngươi là thần mà!”
“Đã nói rồi, ta chỉ còn một tia tàn thức.” Nguyệt Thần xòe tay, “Ngoài ký ức, không còn gì cả.”
“Hay là, ngươi đổi chỗ khác ở?” Triệu Vân thăm dò hỏi.
“Sao, linh mạch không muốn tiếp nối nữa sao?”
“Ngươi có thể tiếp nối linh mạch cho ta?” Triệu Vân lập tức phấn chấn, thân thể căng chặt.
“Lão nương... khụ... ta là thần mà! Không gì không làm được.”
Một câu nói, khiến Triệu Vân mừng rỡ khôn xiết, cứ như người sắp chết, trong chớp mắt có hy vọng sống.
Nguyệt Thần cười mà không nói, chỉ khẽ phất tay áo, rắc xuống một mảnh thần quang, nhìn kỹ mới biết đó là từng khỏa chữ nhỏ, chỉ lớn bằng móng tay cái, lấp lánh ánh vàng, tự mình sắp xếp kết hợp.
“Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.”
Triệu Vân ngẩng đầu, nhìn dòng đầu tiên, từng chữ từng chữ niệm, nhìn tên liền biết, là để rèn luyện gân cốt thịt, luyện ra tạp chất trong cơ thể, tăng cường mật độ và tính bền dẻo của gân cốt thịt, để rèn luyện thể phách.
Tự nhiên, đây chỉ là cái cơ bản nhất.
Trong kinh có nói, nếu công pháp này luyện đến đại thành, liền có Niết Bàn, có thể thoát thai hoán cốt, đúc thành Bất Diệt Kim Thân, nhấc tay đẩy núi lật biển, lật tay sụp đổ trời diệt đất, có thể nói là Kim Cang Bất Hoại, vạn pháp bất xâm.
Oách xà lách vô cùng.
Triệu Vân liếm liếm môi, chỉ xem giới thiệu của bộ kinh này, liền đủ để chấn động.
Chấn động thì chấn động, nhưng công pháp này dường như không được đầy đủ lắm.
Xem xong, hắn lại nhìn về phía Nguyệt Thần, ánh mắt ngụ ý biểu đạt tất cả.
“Ta là tàn thức, ký ức bị thiếu hụt.”
Nguyệt Thần nói, đáp án đưa ra cũng dễ hiểu.
“Vậy cái phần thiếu hụt này, có dùng được không.”
“Vận chuyển một chu thiên, linh mạch có thể tiếp nối.”
“Thật hay giả.”
“Đây là bí thuật luyện thể của Man Thần nhất mạch, pháp môn vô thượng để xây dựng căn cơ, thuộc loại bá đạo nhất của nhà hắn.” Nguyệt Thần nhẹ giọng thì thầm như tiên khúc, “Bí cảnh võ đạo của ngươi, liền dùng nó để trúc cơ.”
Man Thần?
Triệu Vân trong lòng khẽ lẩm bẩm, không cần nghĩ cũng là một vị thần, hơn nữa, rất có thể cùng Nguyệt Thần có nguồn gốc sâu xa, bằng không cô nương này cũng sẽ không có được bí thuật luyện thể của một mạch nhà hắn, đây chính là vô thượng bí thuật.
Nếu không phải quan hệ cực kỳ thân thiết, kẻ ngốc mới truyền ra ngoài.
“Thế nào là bí cảnh võ đạo.”
Sau khi lẩm bẩm, Triệu Vân lại nhìn Nguyệt Thần.
“Đợi đến Thiên Võ cảnh, ngươi tự sẽ hiểu.” Nguyệt Thần lại nằm trên mặt trăng, “Bản thần nhắc nhở nhẹ một chút, nếu tu luyện Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh vào ban đêm, tìm một miếng giẻ nhét vào miệng, đỡ phải gà bay chó chạy.”
“Vì sao.”
“Đâu ra lắm vì sao thế.” Nguyệt Thần khẽ vung tay áo, đem Triệu Vân ném ra khỏi ý thức.
Trong động phòng.
Triệu Vân bỗng nhiên mở mắt, hai con ngươi xoay chuyển lên xuống trái phải, nhìn quanh bốn phía.
Xác định không phải mơ.
Trong đầu hắn có pháp môn của Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, mà âm thanh,dung mạo, nụ cười của Nguyệt Thần, cũng vô cùng rõ ràng.
Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn lén lút ra khỏi phòng.
Dưới gốc cổ thụ trong vườn, hắn khoanh chân ngồi xuống, trong lòng mặc niệm pháp môn, vận chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.
A... !
Tâm pháp vừa vận chuyển, liền nghe hắn gầm nhẹ r*n rỉ.
Đau, rất đau, đau thấu xương tủy.
Khoảnh khắc này, hắn mới hiểu ra, vì sao Nguyệt Thần bảo hắn nhét một miếng giẻ vào miệng, cái đêm khuya thanh vắng này, nếu đau đến mức gào thét, trời biết sẽ kinh động bao nhiêu người, trời biết sẽ đưa tới bao nhiêu lời mắng chửi.
Tuy nhiên nghĩ lại, liền cũng thấy nhẹ nhõm.
Pháp môn luyện thể bá đạo như vậy, nếu không có chút đau đớn, ngược lại không bình thường.
Lần nữa ngồi định, hắn ngậm khăn tay vào miệng.
Lần thứ hai vận chuyển, vẫn là tiếng r*n rỉ nghèn nghẹt, có thể nghe thấy tiếng lốp bốp trong cơ thể, gân, xương, thịt, mạch lạc, đều đang xé rách, đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt tràn khắp toàn thân, như đang ở trong lò lửa, như đang bị nung nấu, tứ chi bách hài, ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch, đều giống như bị dao cắt, không kém gì lăng trì khổ hình.
A... !
Triệu Vân gầm nhẹ, trên trán từng đường gân xanh nổi lên, đầu óc cũng ong ong.
Vài khoảnh khắc nào đó, đã không phân biệt được thật và ảo.
Nhìn lại chiếc khăn tay ngậm trong miệng, thấm đẫm máu tươi, phản chiếu ánh trăng, trông khá đỏ tươi.
“Đau thì dừng lại.”
Nguyệt Thần thản nhiên nói, tự biết sự bá đạo của Tẩy Tủy Dịch Cân, Man Thần là một kẻ điên, pháp môn luyện thể của nhà hắn, tự nhiên cũng không phải người luyện, trong trí nhớ của nàng, có thể chịu đựng được nỗi đau rèn thể, thực sự không có mấy người.
Thế nhưng, đáp lại nàng, chỉ là tiếng r*n rỉ đau đớn của Triệu Vân.
Trên khuôn mặt còn hơi non nớt kia, tràn ngập sự điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tinh quang rực lửa.
Đau, nhưng cũng hưng phấn.
“Hay cho tiểu tử này, đánh giá thấp ngươi rồi.”
Nguyệt Thần liếc nhìn, ánh mắt rạng rỡ, sự cứng cỏi của Triệu Vân, vượt ngoài dự liệu của nàng.
Hoặc có thể nói, một khi con người có chấp niệm, cái gì cũng không thành vấn đề.
Chấp niệm của hắn, hẳn là nỗi sỉ nhục của Triệu gia, quy tắc sinh tồn đẫm máu, thật sự khiến tâm cảnh hắn có thể lột xác, đã là thế giới cường giả vi tôn, cần dùng nắm đấm để nói chuyện, vậy thì luyện đến mạnh nhất.
A... !
Triệu Vân gầm nhẹ, càng lúc càng trầm thấp, đôi mắt bị tơ máu nhuộm đỏ, càng thêm vẻ hoảng hốt.
Đau đớn, đã đến cực hạn.
Lúc này hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê, may mắn thay, hắn đủ ngoan cường.
Nhìn trên cơ thể hắn, xuất hiện thêm chất nhầy sền sệt.
Đó là tạp chất, tạp chất trong cơ thể, do Tẩy Tủy Dịch Cân mà rèn luyện ra được.