Dù sao thì lòng lợn rẻ thì rẻ thật nhưng cũng phải bỏ tiền ra mua chứ. Thạch Lỗi không để tâm đến mấy thứ đó, chỉ sợ lâu ngày mọi người sẽ nghĩ việc ăn ké của anh là chuyện đương nhiên.
Tình trạng này kéo dài khoảng nửa tháng, cho đến khi tuyết trên đường được dọn dẹp gần hết, hai người mới lại đạp xe về nhà ăn trưa.
Chuyện là thế này, mỗi năm cứ đến mùa đông có tuyết rơi là các đơn vị lại tổ chức dọn tuyết. Người ta chia đường ra thành từng đoạn, mỗi đơn vị sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp đoạn đường được phân.
Lẽ ra không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng đợt đó lại có một trận tuyết rơi không lớn cũng không nhỏ, khiến mọi người lại phải dọn dẹp lại từ đầu.
Biết tin Thạch Lỗi không mang cơm hộp đi nữa mà sẽ về nhà ăn trưa, mấy người đồng nghiệp không được ăn ké nữa liền than trời kêu đất.
Còn Thạch Lỗi mặc kệ bọn họ, anh vui vẻ đạp xe về nhà ăn cơm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm, trong khoảng thời gian đó, Diệp Thư lại giao hàng cho anh Cường hai lần, nhưng không phải thịt lợn, trong siêu thị cũng không còn nhiều thịt lợn nữa, số còn lại Diệp Thư muốn để dành sau này tính tiếp, nhỡ đâu sau này không mua được thịt lợn ở lò mổ thì sao? Chuyện này cũng không nói trước được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT