Tránh sau này họ hàng xa gần đều tìm đến cô, đến lúc đó cô cũng không giúp được hết.
Hơn nữa, nếu như đã hình thành thói quen, nhỡ đâu có một lần cô không giúp được, cuối cùng sợ là lại bị trách móc.
Ngọc Bình thấy Diệp Thư đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, liên tục đảm bảo: "Em gái, em yên tâm, chị nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu. Chị cũng sẽ dặn người nhà chị không nói ra ngoài."
Dừng một chút, cô ấy lại nói tiếp: "Ôi chao, em gái, em không biết chứ lúc nãy chị lo lắng lắm, sợ em không đồng ý. Nếu vậy thì chị dâu nhà chị lại nói chị khoác lác rồi."
Diệp Thư mỉm cười, kỳ thực cô biết chắc chắn Ngọc Bình đã về nhà mẹ đẻ khoe khoang rồi, khoe khoang với người nhà là nhà mình có người làm ở Hợp tác xã Cung ứng.
Thấy Diệp Thư phì cười, Ngọc Bình cũng bật cười theo, rồi tự giễu nói với Diệp Thư: "Chị cũng chẳng sợ em cười đâu, bao năm nay mỗi lần về nhà mẹ đẻ, chị chả bao giờ được coi trọng."
"Lần này về nói chuyện của em với em rể, cả nhà bu đen bu đỏ quanh chị, thế là chị không kiềm chế được, khoe khoang chuyện em làm ở hợp tác xã cung ứng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play