Nhìn sắc mặt của cháu trai, ông bà dè dặt giải thích: "Không phải ông bà cố tình giấu cháu, lúc đầu cháu còn nhỏ, đến khi cháu lớn hơn một chút thì mẹ cháu đã đi lấy chồng, từ đó về sau không gửi thư về nữa.
Đợi đến khi cháu hiểu chuyện, ông bà sợ nói ra cháu sẽ buồn, nên định chờ cháu lớn hơn một chút nữa sẽ nói, càng đợi thì ông bà càng không mở lời được, cứ như vậy cho đến tận bây giờ."
Anh không nói gì, lại cầm cuốn sổ tiết kiệm lên, trên đó là rất nhiều số 0. Đếm đi đếm lại, tổng cộng là hai vạn, hai vạn thời này có thể sánh ngang với vài triệu thời đại sau.
Anh im lặng một lúc rồi nói với ông bà: "Ông bà, nếu ông bà nhớ ông ấy thì cứ đi thăm, cháu đã lớn rồi, ông bà không cần lo lắng cho cháu nữa."
Anh đang nói đến ai, mọi người đều biết.
Anh từ khi hiểu chuyện chưa từng gọi Thạch Chí Viễn là bố. Bây giờ càng không thể gọi.
Nghe anh nói vậy, ông bà có chút lúng túng nói: "Tiểu Lỗi, cháu có phải là.... Ông bà không nhận họ, cháu là cháu trai duy nhất của ông bà."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play