◎ Người ta có sẵn tai mắt trong nhà mà ◎
Cố Bình An thăm dò hỏi: “Quê các vị có chăn nuôi gia súc không? Tết nhất ở quê có gửi thịt heo, thịt bò cho các vị không?”
Vu Thủy Bình nhíu mày: “Bây giờ thị trường phát triển, trong thành phố cái gì cũng mua được, cần gì quê nhà phải gửi lên?”
“Cẩu Đản chưa từng đi học sao? Cậu ấy có học qua nghề nào khác không, ví dụ như mổ cá, giết heo?”
“Không có!” Vu Thủy Bình trông có vẻ hơi không vui, nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn trả lời, “Em trai tôi chẳng học gì cả, hồi đó cũng không có trường học đặc biệt, với người như em trai tôi, cho nó một miếng cơm ăn, không để nó đói rét trong thôn là đã tốt lắm rồi. Trong thôn chúng tôi có một nhà sinh ra một đứa trẻ bại não, suýt nữa thì vứt lên núi cho sói ăn. Sau này nghe nói là cho đi rồi, nhưng không ai biết cho đi đâu! Ba mẹ tôi đã vất vả nuôi Cẩu Đản lớn, còn dạy nó làm việc, nấu cơm, đã không có lỗi với nó rồi. Hơn nữa từ khi nhà tôi có điều kiện, cũng chưa từng bạc đãi nó, chúng tôi cũng thường xuyên về thăm.”
Tiểu Quách thấy giọng điệu của cô ta không được tốt lắm, đành phải nói: “Chúng tôi cũng không phải chỉ trích các vị không chăm sóc tốt cho Cẩu Đản, chỉ là hỏi han theo lệ thường thôi, mong chị đừng có cảm xúc tiêu cực.”
Vu Thủy Bình thở dài: “Tôi cũng không muốn có cảm xúc tiêu cực, nhưng chúng tôi thật sự chưa từng tiếp xúc với nghề giết mổ. Vừa rồi phản ứng thái quá là vì chúng tôi đều không thích dính dáng đến những hạng hạ lưu này, nói gì thì hai chúng tôi cũng là dân văn phòng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play