◎ Có thể là bệnh dại ◎
Kỷ Tiểu Tĩnh nhìn Cố Bình An, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Giả là do tôi đập chết, lúc đó cậu ta liền bất động, tôi là do tức điên lên, không nghĩ đến việc giết người, thấy cậu ta bất tỉnh liền qua xem, nhưng trên đầu cậu ta chảy rất nhiều máu, những con chó đó liền xông tới, tôi sợ hãi, quay người liền chạy.”
Mọi người đều rất kinh ngạc, còn tưởng rằng Tiểu Giả bị chó chọi cắn chết.
Cố Bình An nói: “Như vậy liền nói thông rồi, Kỷ Sơn dọn dẹp sạch sẽ nơi đó, là để thu dọn dấu vết giết người thay cô.”
Trong mắt Kỷ Tiểu Tĩnh có nước mắt: “Không sai, là ba tôi đã giúp tôi xử lý, lúc đó ba tôi nằm viện, mẹ tôi ở bệnh viện chăm sóc. Tôi ở trong nhà vệ sinh bệnh viện rửa qua loa, nhưng ba tôi vẫn phát hiện ra tôi không ổn, ông ấy truy vấn tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi không nói, nhìn ông ấy liếc mắt một cái với mẹ tôi rồi rời khỏi bệnh viện. Lúc đó tôi muốn tìm chỗ gọi điện thoại tự thú, không ngờ ba tôi lại lén lút ra khỏi bệnh viện đi theo tôi, ông ấy không cho tôi báo cảnh sát, nói sẽ giúp tôi xử lý tốt.”
Lê Húc hỏi: “Ông ấy xử lý thế nào? Thi thể của Tiểu Giả xác định là đã ném xuống sông sao?”
“Tôi không biết, ông ấy nói tự mình xử lý, còn nói dù sao ông ấy cũng sắp chết, nếu bị phát hiện, ông ấy sẽ tự mình nhận, bảo tôi ngậm chặt miệng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT