Mày cho rằng tao đã giết sư phụ tao?
Lão Dư Đầu bị hỏi những cuốn sách đó từ đâu mà có, ông ta chỉ lắc đầu: “Không nhớ rõ nữa, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng già rồi, trí nhớ không tốt lắm.”
Cố Bình An cảm thấy kỳ quái: “Ba năm trước ông phát hiện trong ảnh là những mảnh thi thể bị phanh thây đúng không? Ký ức như vậy hẳn là phải rất sâu sắc chứ, sao lại có thể quên được? Có còn nhớ nó được kẹp trong cuốn sách nào không?”
“Đúng là ấn tượng sâu sắc thật, nhưng là do sợ hãi. Lúc đó tôi sợ chết khiếp. Tôi chỉ nhớ cuốn sách đó hình như là sách giáo khoa, đúng, không sai được, là sách giáo khoa cấp hai!”
Lê Húc nhíu mày: “Sách giáo khoa cấp hai? Cụ thể là môn nào có còn nhớ không?”
Lão Dư Đầu lắc đầu: “Thật sự không nhớ rõ. Hôm đó tôi thu được không ít sách, nghỉ hè mà, có mấy đứa trẻ tốt nghiệp xong sách không cần nữa liền bán hết. Tôi không thể nào ngờ được lại có người độc ác như vậy, có thể cắt người ta thành từng mảnh, còn khắc lên đó những hình thù ngoằn ngoèo. Tôi đã đốt hết đống đồ đó ngay lập tức, từ đó về sau không dám đi thu mua đồng nát nữa, vẫn là làm nghề cũ cho chắc ăn. Nào ngờ mấy hôm trước sờ được cái ví tiền, bên trong không ngờ cũng có thứ đó!”
Lão Dư Đầu càng nói sắc mặt càng khó coi: “Không phải tôi mê tín dị đoan đâu, thật sự là quá trùng hợp! Tôi cứ ngỡ mình đã chọc phải thứ gì đó bẩn thỉu, âm hồn không tan mà đeo bám tôi! Tôi lấy ví tiền về định đốt đi, sau đó lại đến miếu khấn vái. Nhưng lần này tấm ảnh không đáng sợ như vậy, tôi liền nhìn kỹ, xác định đó là thịt người, lại nghe nói trước đó bên khu Đông Thành có vụ bánh bao ăn ra ngón tay, lúc này tôi mới nghĩ có phải đã có án mạng không!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play