Tiết Sĩ Ung nhìn bản thân đầy vẻ xấu xí trong thủy kính, trong khoảnh khắc tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.
Thưở thanh niên, ông cũng từng là một công tử tuấn tú, trong giới văn nhân cũng là kẻ xuất chúng—phong tư ngời ngời, ngọc thụ lâm phong. Dù nay đã đến tuổi trung niên, vẫn luôn là danh sĩ phong nhã, sao có thể là kẻ ti tiện, cay nghiệt như hình ảnh kia?
“Ngài nhìn thấy chưa, đây chính là khí vận hiện tại của Tiết sư—hỗn tạp, âm u, mang theo tà khí. Còn tia khí đỏ này,” – Lăng Cửu Xuyên đứng cạnh ông, chỉ vào luồng khí đỏ trên đầu trong kính – “nó đại biểu cho vận khí của ngài. Một khi tia đỏ này tan hết, vận lành cũng theo đó tiêu tán, thay vào đó là họa vận đầy thân, không cách nào ngăn trở, chẳng những ảnh hưởng đến người bên cạnh, mà chính ngài cũng khó giữ được tính mạng.”
Tiết Sĩ Ung trầm giọng hỏi: “Có phải kẻ gần gũi ta nhất sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất?”
“Đương nhiên rồi, chẳng phải người xưa đã nói ‘gần mực thì đen’ đó sao?”
Sắc mặt Tiết Sĩ Ung càng lúc càng trắng bệch. Vậy đứa cháu đích tôn của ông—chẳng phải chính là vì bị ông liên lụy mà bệnh nặng đến thế sao?
Đinh linh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT